Mệnh phượng hoàng (Từ thứ nữ đến Hoàng Hậu) Hình minh họa Mệnh Phượng Hoàng (Ảnh: BlogAnChoi) Thông tin truyện cung đấu Mệnh phượng hoàng. Review sách Vô Thường (Nguyễn Bảo Trung): Sống chậm lại, yêu thương nhiều hơn. Bởi vì chúng ta là cùng một loại người: càng mạnh mẽ, càng cô độc. Vì thế, trước mặt người khác mới cho thấy mặt kiêu ngạo nhất, như vậy khiến mọi người cho rằng chúng ta đều vô cùng lợi hại. [Mệnh phượng hoàng - Ngoại Phi Vãn Vãn] Nhờ bẩm sinh đã mang mệnh "phượng hoàng" nên cuộc sống trong tương lai của họ có thể rất giàu sang phú quý. Nếu không thuộc dạng "cổ cao 3 ngấn, má phấn môi son" thì chí ít họ cũng là người vượng phu ích tử, sống nhàn hạ cả đời. Đế Hoàng Phi - Hoài Phi Vãn Vãn Mệnh Phượng Hoàng - Hoài Phi Vãn Vãn. Nữ chính của chúng ta vốn là tiểu thư của Trang gia nhưng lại bị gia tộc ruồng bỏ. Để trả mối hận này, nàng quyết định tiến cung để leo lên ngôi vị Hoàng hậu. Mệnh Phượng Hoàng - Phần 1 | Truyện Ngôn Tình - Cung Đấu - Cổ Đại | Hoại Phi Vãn Vãn | Những truyện hay được chúng tôi cập nhật liên tục tại đây AniMat's Classic Reviews | hoạt hình umasou | Tổng hợp phim hoạt hình hay nhất; English for Tourism 1 Hướng dẫn làm assignment Lục Cung Vô Phi Review. Có không ít người đối chiếu 《Phượng Tê Thần Cung》với 《Mệnh Phượng Hoàng》, so sánh thân Hạ Hầu Tử Khâm thuộc Mộ Dung Thần Duệ; thân Tang Tử thuộc Lộ Ánh Tịch. Có lẽ hai câu chuyện này chỉ giống nhau sinh sống cthị trấn tình giữa bậc đế f2Pr. Từ một thứ nữ đi đến Hoàng hậu với bao quá trình chông gai. Từ một người không ai ngó tới đi đến trái tim đế vương. HẠ HẦU TỬ KHÂM – một vị vua mà trước giờ đối với tôi là một hình mẫu vua hay nhất trong các bộ cung đấu đã đọc. Anh minh của một bậc đế vương, chung tình của một người đàn ông. Chi tiết tôi tâm đắc nhất là lúc Tang Tử bị nhốt vào lãnh cung. Hạ Hầu Tử Khâm đến thăm nàng và nảy sinh quan hệ. Khi đọc tới đây tôi nghĩ y không chạm vào Tang Tử vì sợ có người hãm hại đến kết tinh tình yêu của hai ngưòi họ. Hay chăng nữa là sợ trầm luân vào rồi sẽ không bao giờ dứt được. Cảm giác như một khi Hạ Hầu Tử Khâm chạm đến Tang Tử sẽ không bao giờ chạm đến bất kỳ nữ nhân nào nữa. Cho nên hắn phải nhẫn nhịn và hy vọng người hắn yêu cũng hiểu được hắn. “A Tử, hôm nay trẫm muốn nàng, e là sau này nàng sẽ hận trẫm” Hình tượng vị vua phải ban ơn mưa móc cho chúng phi tần như thế mới đúng với thời cổ đại. Đó là trách nhiệm của một bậc minh vương theo quan niệm bấy giờ. Cho nên Hạ Hầu Tử Khâm hiểu được điều đó. Bản thân cũng muốn hoàn toàn trao hết cho ngưòi phụ nữ mình yêu nhưng giờ chưa là lúc. Tất cả tâm tư của Hạ Hầu Tử Khâm đều phơi bày ra trước Tang Tư. Phải biết rằng suy nghĩ của bậc đế vương nào dễ tiếp cận. Cho nên phải tin tưởng nhau đến thế nào mới có thể chia sẻ như vậy. TANG TỬ cô gái thừa sự thông minh và tham vọng của nữ nhi. Bằng tất cả sự nhạy bén của mình để đi đến trái tim đế vương. Phải nói cách xây dựng nhân vật trong truyện này chân thực hợp thời đại vô cùng. Cũng như Hạ Hầu Tử Khâm, Tang Tử hiểu được cái gánh nặng mà hắn đang mang trên mình. Nàng không oán trách sự ích kỷ của các phi tần khác trong cung cấm này. Nhưng đến khi Phất Hy xuất hiện. Nàng sợ đối mặt hiện thực rằng mình chỉ là thế thân. Lần đầu tiên đọc tôi không thích cái tình cảm Tang tử dành cho Tô Mộ Hàn. Nhưng đến lần thứ 2 đọc lại, tôi cảm nhận đó là tình thương của một ngưòi em gái dành cho anh trai hay của đồ đệ dành cho sư phụ. Nếu truyện này viết theo ngôi thứ ba thì sẽ không đạt đến đỉnh cao như vầy. Ngôi thứ nhất lột tả được tình cảm Tang Tử. Lột tả được những gì Tang Tử hy sinh cho Hạ Hầu Tử Khâm cũng nhưng những chịu đựng vì đức lang quân của mình. Nó thể hiện ở chỗ Tang Tử chấp nhận được thể xác Hạ Hầu Tử Khâm không thuộc riêng mình nhưng chỉ cần trái tim là đủ. Và nếu viết theo ngôi thứ ba, chắc chắn không thể bỏ qua chi tiết Hạ Hầu Tử Khâm mừng rỡ thế nào khi Phất Hy trở về. Và như thế Hạ Hầu Tử Khâm cũng không thể trở thành nam chính được nhiều ngưòi yêu thích đến vậy. Cố Khanh Hằng và Tô Mộ Hàn – rất lâu từ trước tôi có cảm tình với Cố Khanh Hằng hơn Tô Mộ Hàn. Nhưng khi nghe câu nói “Cả đời này thiếu gia đã sống quá mệt mỏi rồi” thì tôi lại nghĩ khác. Cái Cố Khanh Hằng muốn nhận được là thõa mãn nguyện vọng từ đầu của mình Tang Tử được bình an. Còn Tô Mộ Hàn y không có gì cả. Thương cho con người muốn thoát chốn tranh đấu nhưng không được yên. Review này được viết rất lâu sau khi tôi đọc bộ truyện này. Nên cảm giác có thể không còn trọn vẹn và chi tiết như lần đầu các bạn thông cảm! Có một tình yêu trong tranh đấu Nàng sinh ra với thân phận thứ nữ, con của một tiểu thiếp không được ai thừa nhận. Nàng lớn lên với trí tuệ và sự nhẫn nhịn để ẩn mình an toàn. Nàng tiến cung như một nô tì để có thể vươn tay bắt lấy vận mệnh, trả lại cho chính mình sự tồn tại vốn luôn bị phủ nhận. Tràn ngập trong Mệnh Phượng Hoàng là những màn đấu trí có thể vắt kiệt sức sống của con người, nơi ấy, muốn sống thì phải mạnh mẽ, thông minh và cả nhẫn tâm. Cô gái nào khi mới vào cung mà chẳng ôm mộng ước, nhưng mà Hậu cung ba ngàn giai lệ, đã có bao người ôm hận ra đi mà còn chưa thấy mặt đế vương… Tang tang dữ tử, tất cung kính kế hoạch của nàng chưa từng có tình yêu, chỉ có khát vọng quyền lực và sức mạnh. “Mệnh phượng hoàng”, rốt cục, có thể làm gì? Tang Tử chưa từng tin, nàng chỉ từng hận. Hận người cha chưa từng thừa nhận mình, hận những người chị chỉ coi nàng như nô tì, hận mười lăm năm chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đòn roi. Vậy nên nàng đấu tranh để có thể sống, để có thể chứng tỏ mình và rồi tình yêu đến. Thẳng thắn mà nói, Tang Tử thực sự hạnh phúc dù hạnh phúc của nàng thực mệt mỏi, thực nguy hiểm giữa chốn cung đình, giữa bao mưu toan quyền lực… Nhưng có sao? Có một mục tiêu để hướng đến dù nó xuất phát từ hận thù, có một người để bảo vệ dù ban đầu chỉ lợi dụng nhau, có một người ở bên để trao đi niềm tin tuyệt đối vô điều kiện vẫn còn hơn là theo đuổi lời đoán mệnh mơ hồ. Hoàng cung cũng có chân tình. Là chân tình trong trái tim thấu hiểu nỗi lòng quân vương thân bất do kỷ. Là chân tình trong tình yêu nguyện hy sinh cả tính mạng vì đối phương, chẳng màng đến quyền lực hay sống chết. Là chân tình bởi sự nhân từ và cả trân trọng những khoảnh khắc hiện tại quý giá từ một quá khứ khuyết thiếu quá nhiều tình yêu thương. Yêu, đôi khi không phải là duy nhất, không phải là chiếm hữu, cũng không phải là sớm chiều bên nhau. Yêu là tin tưởng, và vì tin tưởng nên có thể bao dung, có thể thấu hiểu đến tận cùng, cũng có thể vai kề vai nhẫn nại chờ đến ngày có thể nắm chặt tay đi hết cuộc đời. Ở một góc độ nào đó, Tang Tử và Hạ Hầu Tử Khâm giống nhau. Cũng phải, chính nàng đã thừa nhận, không giống nhau thì sao có thể yêu được nhau đó thôi. Cô độc, vô tình đến tàn nhẫn và khao khát yêu thương. Họ, một khi trái tim đã rung lên, thì sẽ bất chấp tất cả để bảo toàn thế giới của nhau, có mình, có đối phương, cùng sống, cùng chết. Tấn Vương nói không sai, Hạ Hầu Tử Khâm có Tang Tử là may mắn, nhưng hẳn Tấn Vương không biết, có Hạ Hầu Tử Khâm là hy vọng cả đời của Tang Tử nàng, là niềm tin để nàng buông tất cả chống đỡ lấy giang sơn dù lệ rơi, dù nhỏ máu. Có một tình yêu trong câm lặng Yêu đơn phương là điều ngu ngốc nhất thế gian, chỉ là chuyện của trái tim, sao có thể khống chế, tựa như đêm mưa năm nào cô bé bước qua cánh cửa trốn sét và bước vào trái tim một người. Yêu, là bảo vệ nhưng cũng là bất lực, là hạnh phúc nhưng cũng là hy Mộ Hàn chưa bao giờ muốn bị cuốn vào thị phi, cũng chẳng hề vương vấn ngai vàng đế quốc vốn đã mất từ lâu, càng hy vọng mình có thể rời khỏi những tranh chấp vô nghĩa nhuốm máu bao người. Và sống sót, đôi khi lại là loại tra tấn thống khổ đến cùng cực và tuyệt vọng bởi gánh nặng xuất thân và quyền thế. Trong ngôi chùa nhỏ của ngõ Trường Đại, phía sau bức rèm, hắn là Tô Mộ Hàn – là “tiên sinh” của nàng. Trên chiến trường đạn lửa của hai đế quốc, phía dưới tấm mặt nạ, hắn là Hàn Vương – là chiến thần Bắc Tề thống lĩnh vạn quân. Mỗi lần gặp là một lần đau khổ, mỗi lần nhìn là một lần Tô Mộ Hàn nhận ra những gì mình không thể đem đến cho nàng. Họ giống nhau ở sự cô độc nhưng lại quá khác nhau trong khát vọng. Hắn muốn một đời bình an, nàng lại không cam lòng với mối hận suốt mười lăm năm dài. Sai ở đâu và đúng ở đâu để họ lại gặp phải nhau trên con đường của mình? Nếu năm ấy không có cung biến, nếu năm ấy Thái tử tiền triều không táng thân trong biển lửa, nếu năm ấy giang sơn vẫn còn là của Tuân gia thì liệu nàng có thể trở thành Thái tử phi, trở thành phượng hoàng của hắn? Chẳng ai biết, vì giả định mãi là giả định thôi, nên chỉ còn lại ba năm hồi ức bình lặng với tình yêu bị chôn chặt bởi chẳng bao giờ có thể nở hoa kết trái. Và những gì hắn có thể, là hy sinh tất cả vì nàng, dù là Thái tử tiền triều, dù là Tô Mộ Hàn hay dù là Hàn Vương. Hắn gặp nàng trong một đêm mưa và chia ly khi buổi bình minh đến. Sống hay chết đã không còn quan trọng nữa rồi, tựa như trái tim hắn mất đi bởi luôn dõi theo nàng, mãi mãi đến vĩnh cửu. Có một tình yêu trong khoảng cách Một trượng rất ngắn nhưng thực ra cũng rất dài bởi một trượng là khoảng cách Cố Khanh Hằng bảo trì mỗi khi gặp Tang Tử. Hắn và nàng từng là thanh mai trúc mã, từng có thời niên thiếu với bao ký ức buồn vui, từng có duyên nhưng lại chẳng có phận. Với Cố Khanh Hằng, Tang Tử hiểu rõ hơn ai hết, hiểu rằng nàng không bao giờ cho phép mình kéo hắn xuống bùn, cuốn hắn vào thị phi tranh đấu, dẫm đạp lên nhau để giành lấy quyền lực. Nàng muốn bảo toàn thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn. Nhưng nàng có biết, thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn chính là nàng? Vậy nên Cố Khanh Hằng tiến cung, lặng lẽ âm thầm với khoảng cách một trượng đầy quy củ để nhìn thấy nàng sống tốt, để bảo vệ cuộc sống của nàng, để giữ lấy tình yêu câm lặng của chính mình. Tình yêu đơn phương ngốc nghếch. Ngốc nghếch đến cố chấp hiểu lòng nàng nhưng không thể nghe theo nghếch đến đau đớn đứng nhìn nàng “sống tốt” bên người khác và làm mọi thứ để bảo vệ cuộc sống ấy. Ngốc nghếch đến tuyệt vọng khi phải chọn lựa giữa tình yêu, lòng trung thành với gia tộc. Có khi, nguyện hy sinh tất cả cho tình yêu là một loại bi ai khó có thể nói nên lời, vậy nên Cố Khanh Hằng lùi lại, với khoảng cách và với cả nỗi đau, hạnh phúc khi được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc. Cuộc đời như một canh bạc Mệnh Phượng Hoàng là một tiểu thuyết cung đấu với tất cả những tranh đoạt cần phải có để đạt được lợi ích và quyền lực. Ở Mệnh Phượng Hoàng dường như hiếm hoi lắm mới thấy được chút ánh sáng le lói của tình người nhưng rồi nó cũng sẽ lại bị những toan tính, âm mưu che đi mất. Cũng phải thôi, không tàn nhẫn thì sao có thể tồn tại, cung đình hoa lệ nhuốm đầy máu tanh. Một đế vương mạnh mẽ, tàn nhẫn luôn ép mình vào trách nhiệm chỉ có thể buông lỏng bản thân bên người thương. Một thái tử tiền triều trầm tĩnh, cô độc sống cả đời với ước vọng không bao giờ có thể đạt được. Một công tử nhà đại học sĩ dịu dàng, yên lặng dùng cuộc đời mình để trao tất cả cho một người con gái. Mỗi nhân vật trong Mệnh Phượng Hoàng đều có lý do để xuất hiện và vai trò để biến mất, mỗi chi tiết đều được sắp đặt để có ý nghĩa và được khai mở khi thời cơ đến. Quả thực, Mệnh Phượng Hoàng tựa như một cuộn chỉ rối tung cần người đọc kiên nhẫn tháo gỡ từng nút, từng nút để hé ra kết cục cuối cùng của nhân vật cho dù đó có là nhân vật chính hay nhân vật phụ, là người hiện diện từ đầu đến cuối hay chỉ là một cung tì thoáng qua. Trong thế giới ấy, Tang Tử, sau bao biến cố, đối mặt với đủ loại người, với sự dẫn dắt của Tô Mộ Hàn và Hạ Hầu Tử Khâm dần dần trưởng thành và đứng vững để có thể bảo vệ chính mình và bảo vệ giang sơn. Nàng mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và ở một khía cạnh nào đó, nhân từ hơn. “Trẫm thích nữ tử thông minh, trí dũng song toàn, như vậy mới đủ tư cách đứng cạnh trẫm. Vì trẫm không có đủ thời gian để bảo vệ nàng ấy, nên nàng ấy nhất định phải kiên cường, phải có năng lực bảo vệ bản thân.” Bộ truyện gồm 4 tập Có một tình yêu trong tranh đấu Nàng sinh ra với thân phận thứ nữ, con của một tiểu thiếp không được ai thừa nhận. Nàng lớn lên với trí tuệ và sự nhẫn nhịn để ẩn mình an toàn. Nàng tiến cung như một nô tì để có thể vươn tay bắt lấy vận mệnh, trả lại cho chính mình sự tồn tại vốn luôn bị phủ nhận. Tràn ngập trong Mệnh Phượng Hoàng là những màn đấu trí có thể vắt kiệt sức sống của con người, nơi ấy, muốn sống thì phải mạnh mẽ, thông minh và cả nhẫn tâm. Cô gái nào khi mới vào cung mà chẳng ôm mộng ước, nhưng mà Hậu cung ba ngàn giai lệ, đã có bao người ôm hận ra đi mà còn chưa thấy mặt đế vương… Tang Tử. Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ. Trong kế hoạch của nàng chưa từng có tình yêu, chỉ có khát vọng quyền lực và sức mạnh. “Mệnh phượng hoàng”, rốt cục, có thể làm gì? Tang Tử chưa từng tin, nàng chỉ từng hận. Hận người cha chưa từng thừa nhận mình, hận những người chị chỉ coi nàng như nô tì, hận mười lăm năm chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đòn roi. Vậy nên nàng đấu tranh để có thể sống, để có thể chứng tỏ mình và rồi tình yêu đến. Thẳng thắn mà nói, Tang Tử thực sự hạnh phúc dù hạnh phúc của nàng thực mệt mỏi, thực nguy hiểm giữa chốn cung đình, giữa bao mưu toan quyền lực… Nhưng có sao? Có một mục tiêu để hướng đến dù nó xuất phát từ hận thù, có một người để bảo vệ dù ban đầu chỉ lợi dụng nhau, có một người ở bên để trao đi niềm tin tuyệt đối vô điều kiện vẫn còn hơn là theo đuổi lời đoán mệnh mơ hồ. Hoàng cung cũng có chân tình. Là chân tình trong trái tim thấu hiểu nỗi lòng quân vương thân bất do kỷ. Là chân tình trong tình yêu nguyện hy sinh cả tính mạng vì đối phương, chẳng màng đến quyền lực hay sống chết. Là chân tình bởi sự nhân từ và cả trân trọng những khoảnh khắc hiện tại quý giá từ một quá khứ khuyết thiếu quá nhiều tình yêu thương. Yêu, đôi khi không phải là duy nhất, không phải là chiếm hữu, cũng không phải là sớm chiều bên nhau. Yêu là tin tưởng, và vì tin tưởng nên có thể bao dung, có thể thấu hiểu đến tận cùng, cũng có thể vai kề vai nhẫn nại chờ đến ngày có thể nắm chặt tay đi hết cuộc đời. Ở một góc độ nào đó, Tang Tử và Hạ Hầu Tử Khâm giống nhau. Cũng phải, chính nàng đã thừa nhận, không giống nhau thì sao có thể yêu được nhau đó thôi. Cô độc, vô tình đến tàn nhẫn và khao khát yêu thương. Họ, một khi trái tim đã rung lên, thì sẽ bất chấp tất cả để bảo toàn thế giới của nhau, có mình, có đối phương, cùng sống, cùng chết. Tấn Vương nói không sai, Hạ Hầu Tử Khâm có Tang Tử là may mắn, nhưng hẳn Tấn Vương không biết, có Hạ Hầu Tử Khâm là hy vọng cả đời của Tang Tử nàng, là niềm tin để nàng buông tất cả chống đỡ lấy giang sơn dù lệ rơi, dù nhỏ máu. Có một tình yêu trong câm lặng Yêu đơn phương là điều ngu ngốc nhất thế gian, chỉ là chuyện của trái tim, sao có thể khống chế, tựa như đêm mưa năm nào cô bé bước qua cánh cửa trốn sét và bước vào trái tim một người. Yêu, là bảo vệ nhưng cũng là bất lực, là hạnh phúc nhưng cũng là hy sinh. Tô Mộ Hàn chưa bao giờ muốn bị cuốn vào thị phi, cũng chẳng hề vương vấn ngai vàng đế quốc vốn đã mất từ lâu, càng hy vọng mình có thể rời khỏi những tranh chấp vô nghĩa nhuốm máu bao người. Và sống sót, đôi khi lại là loại tra tấn thống khổ đến cùng cực và tuyệt vọng bởi gánh nặng xuất thân và quyền thế. Trong ngôi chùa nhỏ của ngõ Trường Đại, phía sau bức rèm, hắn là Tô Mộ Hàn – là “tiên sinh” của nàng. Trên chiến trường đạn lửa của hai đế quốc, phía dưới tấm mặt nạ, hắn là Hàn Vương – là chiến thần Bắc Tề thống lĩnh vạn quân. Mỗi lần gặp là một lần đau khổ, mỗi lần nhìn là một lần Tô Mộ Hàn nhận ra những gì mình không thể đem đến cho nàng. Họ giống nhau ở sự cô độc nhưng lại quá khác nhau trong khát vọng. Hắn muốn một đời bình an, nàng lại không cam lòng với mối hận suốt mười lăm năm dài. Sai ở đâu và đúng ở đâu để họ lại gặp phải nhau trên con đường của mình? Nếu năm ấy không có cung biến, nếu năm ấy Thái tử tiền triều không táng thân trong biển lửa, nếu năm ấy giang sơn vẫn còn là của Tuân gia thì liệu nàng có thể trở thành Thái tử phi, trở thành phượng hoàng của hắn? Chẳng ai biết, vì giả định mãi là giả định thôi, nên chỉ còn lại ba năm hồi ức bình lặng với tình yêu bị chôn chặt bởi chẳng bao giờ có thể nở hoa kết trái. Và những gì hắn có thể, là hy sinh tất cả vì nàng, dù là Thái tử tiền triều, dù là Tô Mộ Hàn hay dù là Hàn Vương. Hắn gặp nàng trong một đêm mưa và chia ly khi buổi bình minh đến. Sống hay chết đã không còn quan trọng nữa rồi, tựa như trái tim hắn mất đi bởi luôn dõi theo nàng, mãi mãi đến vĩnh cửu. Có một tình yêu trong khoảng cách Một trượng rất ngắn nhưng thực ra cũng rất dài bởi một trượng là khoảng cách Cố Khanh Hằng bảo trì mỗi khi gặp Tang Tử. Hắn và nàng từng là thanh mai trúc mã, từng có thời niên thiếu với bao ký ức buồn vui, từng có duyên nhưng lại chẳng có phận. Với Cố Khanh Hằng, Tang Tử hiểu rõ hơn ai hết, hiểu rằng nàng không bao giờ cho phép mình kéo hắn xuống bùn, cuốn hắn vào thị phi tranh đấu, dẫm đạp lên nhau để giành lấy quyền lực. Nàng muốn bảo toàn thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn. Nhưng nàng có biết, thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn chính là nàng? Vậy nên Cố Khanh Hằng tiến cung, lặng lẽ âm thầm với khoảng cách một trượng đầy quy củ để nhìn thấy nàng sống tốt, để bảo vệ cuộc sống của nàng, để giữ lấy tình yêu câm lặng của chính mình. Tình yêu đơn phương ngốc nghếch. Ngốc nghếch đến cố chấp hiểu lòng nàng nhưng không thể nghe theo nàng. Ngốc nghếch đến đau đớn đứng nhìn nàng “sống tốt” bên người khác và làm mọi thứ để bảo vệ cuộc sống ấy. Ngốc nghếch đến tuyệt vọng khi phải chọn lựa giữa tình yêu, lòng trung thành với gia tộc. Có khi, nguyện hy sinh tất cả cho tình yêu là một loại bi ai khó có thể nói nên lời, vậy nên Cố Khanh Hằng lùi lại, với khoảng cách và với cả nỗi đau, hạnh phúc khi được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc. Cuộc đời như một canh bạc Mệnh Phượng Hoàng là một tiểu thuyết cung đấu với tất cả những tranh đoạt cần phải có để đạt được lợi ích và quyền lực. Ở Mệnh Phượng Hoàng dường như hiếm hoi lắm mới thấy được chút ánh sáng le lói của tình người nhưng rồi nó cũng sẽ lại bị những toan tính, âm mưu che đi mất. Cũng phải thôi, không tàn nhẫn thì sao có thể tồn tại, cung đình hoa lệ nhuốm đầy máu tanh. Một đế vương mạnh mẽ, tàn nhẫn luôn ép mình vào trách nhiệm chỉ có thể buông lỏng bản thân bên người thương. Một thái tử tiền triều trầm tĩnh, cô độc sống cả đời với ước vọng không bao giờ có thể đạt được. Một công tử nhà đại học sĩ dịu dàng, yên lặng dùng cuộc đời mình để trao tất cả cho một người con gái. Mỗi nhân vật trong Mệnh Phượng Hoàng đều có lý do để xuất hiện và vai trò để biến mất, mỗi chi tiết đều được sắp đặt để có ý nghĩa và được khai mở khi thời cơ đến. Quả thực, Mệnh Phượng Hoàng tựa như một cuộn chỉ rối tung cần người đọc kiên nhẫn tháo gỡ từng nút, từng nút để hé ra kết cục cuối cùng của nhân vật cho dù đó có là nhân vật chính hay nhân vật phụ, là người hiện diện từ đầu đến cuối hay chỉ là một cung tì thoáng qua. Trong thế giới ấy, Tang Tử, sau bao biến cố, đối mặt với đủ loại người, với sự dẫn dắt của Tô Mộ Hàn và Hạ Hầu Tử Khâm dần dần trưởng thành và đứng vững để có thể bảo vệ chính mình và bảo vệ giang sơn. Nàng mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn và ở một khía cạnh nào đó, nhân từ hơn. Khép lại Mệnh Phượng Hoàng là một cái kết hạnh phúc cho Tang Tử, cho Hạ Hầu Tử Khâm, một cái kết giải thoát cho Tô Mộ Hàn, một cái kết vẫn ngốc nghếch cho Cố Khanh Hằng. Nhưng biết sao được đây, cuộc đời như một canh bạc có thắng có thua và có khi phải trả giá bằng cả cuộc đời và sinh mạng. Thứ nữ ngày nào đã được thừa nhận, đã nắm trong tay vận mệnh của mình và đứng vững nơi ngôi cao cùng người nàng yêu thương dù cái giá nàng phải trả chẳng hề rẻ mạt. La Ngọc Sơn. Hix… Lần đầu tiên viết một review dài thế này. Những dân mọt ngôn tình đều ít nhiều đã đọc qua tác phẩm thuộc thể loại cổ trang. Nhưng một điều tất nhiên không phải ai cũng mê đắm thể loại này. Cổ trang, quay ngược về quá khứ còn mang nghĩa là cuộc tranh đấu, là tư tưởng phong kiến, là trọng nam khinh nữ. Thế nhưng, Mệnh Phượng Hoàng thật sự khác biệt. Là tác phẩm cổ trang xoá bỏ định kiến, khẳng định rằng phụ nữ có quyền tìm tới hạnh phúc. Mời các bạn cùng đọc review truyện Mệnh Phượng Hoàng. Tác giả Hoại Phi Vãn Vãn Đây là cây bút khá nổi tiếng và có thể nói là chắc tay với thể loại truyện ngôn tình đặc biệt là ngôn tình cổ trang. Vốn từ ngữ phong phú cùng hiểu biết sâu rộng đã giúp cô có lượng fan đông đảo. Các tác phẩm của cô cũng có sự thành công nhất định và được đón đọc rộng rãi. Thể loại truyện ngôn tình cổ đại. 1. Tóm tắt nội dung truyện Ảnh bìa Truyện mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn Vãn Xuất thân bị khinh rẻ nhưng lại có mệnh Phượng Hoàng Tang Tử là tiểu thư thứ ba nhà họ Tang nhưng lại không mảy may được ai biết tới chỉ bởi nàng là con sinh ra bởi tiểu thiếp. Mẹ nàng lại là gái lầu xanh. Mọi người đều ném cho nàng cái nhìn khinh bỉ tựa rác rưởi ô uế. Một lần thầy bói qua Tang gia và nói rằng tiểu thư nhà này có vận mệnh của phượng hoàng tức làm hoàng hậu. Nhà họ Tang vui mừng không kể xiết. Hai thiên kim tiểu thư bấy giờ được để ý và chăm chút vô cùng còn Tang Tử thì tuyệt nhiên một người cũng không hỏi thăm. Ở tuổi của đứa trẻ mười hai, còn hãy vô cùng ngây thơ và non nớt, Tang Tử sống giữa sự ghẻ lạnh của chính gia đình nàng. Lửa hận cũng vì thế mà nhen nhóm trong lòng, âm ỉ tựa than hồng. Nàng thực sự không cam lòng, nàng rồi sẽ phải tiến cung để bọn họ thấy được nàng không phải rác rưởi. Nhưng đó là ý muốn chủ quan của nàng, còn tiến cung đâu đơn giản đến vậy? Nàng làm sao để qua mắt người nhà. Tiến cung phải hiểu biết tinh thông, tài giỏi cầm kỳ thi hoạ, lễ nghi phép tắc. Nàng nào được học những thứ ấy. Trong một lần trú mưa ở con ngõ nhỏ, Tang Tử tình cờ gặp vị tiên sinh khí thế ngất trời, chắc chắn là hiểu biết hơn người. Tiên sinh năm ấy không nói rõ lai lịch mà chỉ xưng Tô Mộ Hàn. Hắn dạy nàng chữ, dạy nàng lễ nghi. Bao nhiêu tinh hoa hắn biết đều truyền dạy lại cho nàng. Tang Tử quả thật vô cùng may mắn Từ thân phận nhỏ bé, nàng dần tiến lên vị trí cao hơn, khẳng định trí tuệ và giá trị bản thân. Đến khi tiến cung, Tang Tử phải đổi thân phận với a hoàn, mang danh cung nữ mà vào cung. Không được danh chính ngôn thuận như tỷ tỷ mình. Từ thân phận nhỏ bé, nàng dần tiến lên vị trí cao hơn, khẳng định trí tuệ và giá trị bản thân. Tang Tử cũng nhanh chóng được hoàng đế chú ý. Giữa những mỹ nữ nhan sắc như mây như hoạ, chỉ có nàng là trí tuệ hơn người. Tất nhiên, hoàng thượng không phải người dễ đoán lòng, dễ đoán tâm tư. Người phụ nữ có thể đọc vị trái tim của hắn cũng không phải kẻ bình thường. Tang Tử chính là người mà hắn cần. Kết HE ngọt ngào và thỏa mãn người đọc Trải qua vô vàn sóng gió, những hỗn loạn tranh đoạt, hiểu lầm,… tình cảm của họ mới có ngày đơm hoa thành bông hoa đẹp nhất trong rừng hoa. Đó không đơn thuần chỉ là tình cảm nam nữ, mà còn khăng khít gắn kết giữa hai còn người cùng đồng điệu tâm hồn, ý chí. Một trích dẫn hay “Cuối cùng ta cũng có thể khẳng định được vì sao hắn ban cho ta một chữ “Đàn”. Trong Đàn 檀 chứa mộc 木, là loài cây có sức sống rất mạnh mẽ. Hắn chỉ hy vọng ta có thể giống như thân mộc kia, mạnh mẽ sinh tồn ở chốn hậu cung này, sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Nó cũng có nghĩa là quý trọng, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn quý trọng ta.” 2. Đánh giá chung về Mệnh Phượng Hoàng Ảnh bìa Truyện mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn Vãn Chốn hậu cung thật sự vô cùng nguy hiểm. Mặc dù là đế vương nhưng hoàng đế Hạ Hầu Tử Khâm không thể bảo vệ Tang Tử. Càng bảo vệ có nghĩa là càng nguy hiểm. Chi bằng hắn giấu yêu thương đi, đành lòng đẩy Tang Tử ra xa mình. Độc giả review truyện Mệnh Phượng Hoàng có thể thấu nỗi lòng Tang Tử cũng nên đặt mình vào vị trí Hạ Tử Khiêm. Hắn cũng đâu còn lựa chọn khác. “Hãy tin tưởng Hoàng gia cũng có chân tình. Tam cung lục viện không phải thứ mà đế vương hy vọng nhưng chân tình là điều mà ai cũng mong muốn.” Trong truyện cũng xuất hiện nhiều lần phức tạp những rối ren giữa nhiều tuyến nhân vật. Không chỉ dừng lại ở Hạ Hầu Tử Khâm, Tang Tử mà còn là hệ thống nhân vật phụ cùng những tâm tư không thể nói hết, đành nhờ câu chữ dệt thêu thành lời. Truyện dài 4 tập nên đủ để diễn tả, không bị hớ. Lời kết Ảnh bìa Truyện mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn Vãn Với lối Hành văn của Hoại Phi Vãn Vãn thì không thể chê được. Rất logic mà cũng rất nhân văn. Đọc mà ngẫm ra nhiều điều. Nhân sinh vốn dĩ đều phức tạp như vậy. Tóm lại bộ này đáng đọc thực sự. Khuyên bạn nên thử, chắc chắn không hối hận. Cũng đừng quên để lại review truyện Mệnh Phượng Hoàng nhé. Mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn Vãn ​ Đây là lần đầu tiên tôi đọc truyện của tác giả này. Trước giờ tôi cũng thường đọc rất nhiều truyện cung đấu, nhưng đây có thể nói là một làn gió mới trong thể loại cung đấu. Tôi chợt nghĩ tới siêu phẩm Diên Hy Công Lược, có lẽ mỗi tác phẩm đều có cái hay riêng. Trước tiên xin nói về nữ chính Tang Tử, có lẽ giống với Ngụy Anh Lạc, đều xuất thân thấp kém, không có chỗ dựa phía sau. Tất cả đều là nhờ sự thông minh và một chút may mắn để tồn tại trong chốn thâm cung nguy hiểm trùng trùng. Có nhiều đọc giả nhận xét Tang Tử yếu đuối, toàn nằm trong thế bị động bị người hãm hại, nếu không nhờ Hoàng Thượng giúp đỡ thì đã sớm mất mạng. Ý kiến trên cũng có phần đúng nhưng không hoàn toàn. Bởi lẽ Tang Tử vào cung lúc đầu nàng cũng nghĩ là vì muốn để thế gian biết đến Tang Tử nàng, nhưng cũng có lúc nàng tự hỏi bản thân mình sống vì lẽ gì hay chỉ đơn giản là muốn sống. Suy cho cùng, Tang Tử vẫn là một cô gái có trái tim lương thiện chứ không phải giống như những nhân vật nữ khác một khi thoát khỏi thế bị động sẽ là một màn trả thù nhuốm máu. Vì Tang Tử có trái tim lương thiện, nên mới không trả thù ác liệt hai người chị của mình, nàng yêu Hạ Hầu Tử Khâm và đã hứa sẽ bảo vệ những thứ của chàng, kể cả đứa con riêng của chàng cùng nữ nhân khác. Nhưng suy cho cùng vì không đủ quyết tâm nên nàng mới không bảo vệ được vị tiên sinh mà nàng quý mến, để rồi luyến tiếc ấy khắc sâu trong tim mãi mãi. Còn về Hạ Hầu Tử Khâm - vị vua si tình nhưng đủ lý trí, thủ đoạn chỉ có hơn chứ không kém những nữ nhân chốn hậu cung. Thật ra đọc truyện này thứ mình thấy thoải mái nhất chính là sự tin tưởng của Hạ Hầu Tử Khâm dành cho Tang Tử. Một khi chàng đã quyết định là sẽ tin tưởng nàng thì sẽ không bao giờ nghi ngờ. Tình yêu thanh mai trúc mã của chàng và Phất Hy cũng được giải quyết khá dứt khoát, từ khi chàng nhận ra Phất Hy mà chàng từng yêu giờ đã biến thành người quỷ kế đa đoan, mà trái tim chàng từ lâu chỉ có mỗi bóng hình của Tang Tử. Sự xuất hiện của người thứ ba dường như là để góp phần khẳng định tình cảm trong lòng của Hạ Hầu Tử Khâm. Còn một yếu tố nữa có một số bạn sẽ không thích đó chính là nam chính không sạch, nhưng thử hỏi vua một nước sao có thể chỉ có một nữ nhân và trước khi Tang Tử xuất hiện thì Hạ Hầu Tử Khâm đã có ba năm làm vua thì thử hỏi làm sao có thể không chạm vào nữ nhân. Nhưng đến cuối cùng, chẳng phải chàng chỉ sủng hạnh mỗi mình Tang Tử hay sao! Một nhân vật quan trọng không kém trong truyện nữa đó chính là tiên sinh của Tang Tử - Tô Mộ Hàn. Tuy bị bênh giày vò nhưng vẫn toát ra sự thuần khiết, sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Có lẽ người thanh niên ấy vốn không thích chiếc lồng son hoàng cung, nhưng sự đời lại bắt chàng năm lần bảy lượt phải lựa chọn, phải giữ lấy thứ mà bản thân chàng cũng không muốn. Ngay lúc đầu tôi cũng nghĩ nhân vật này chắc sẽ mang đến một trận sóng gió to lớn, nhưng không, chàng như một làn gió xuân ấm ấp chỉ quan tâm mỗi sự an nguy của Tang Tử, bất chấp cả sinh mạng để bảo vệ nàng. Có lẽ nếu không có biến cố, biết đâu Tô Mộ Hàn đã là vua, còn có được Tang Tử, nhưng cuối cùng chàng cũng chỉ là một chàng trai si tình. Nhân vật Thái Hậu đã từng là nhân vật chính trong Đế Hoàng Phi, với nhiều đọc giả Đế Hoàng Phi có chỗ đứng vững chắc thậm chí còn hay hơn cả Mệnh Phượng Hoàng. Tuy mình chưa đọc Đế Hoàng Phi nhưng ở Mệnh Phượng Hoàng đã toát lên được bà là người phụ nữ thông minh, nắm rõ thời cuộc, trong truyện này ấn tượng ấn là có ba lần bà tát nữ chính. Mỗi lần đánh là mỗi lần cho nữ chính ngộ ra nhiều điều, chung quy chỉ là không được phản bội hoàng thượng, không được phản bội hoàng thượng. Còn nhiều nhân vật nữa như Cố Khanh Hằng thanh mai trúc mã yêu thương Tang Tử hết lòng, chị em Thiên Phi, Thiên Lục, hay Thục Phi, Phất Hy tất cả đều tạo nên một mạch truyện kết cấu vững chắc, có nhiều vấn đề xoay quanh, có nhiều tình tiết bất ngờ. Cũng may là mọi thứ cuối cùng lại đâu vào đấy, những người yêu nhau rồi sẽ về với nhau. Cảm ơn tác giả rất nhiều! Last edited by a moderator 21 Tháng chín 2020 Tên khác Từ thứ nữ đến hoàng hậuTa luôn cho rằng một khi nữ nhân khát vọng quyền lực sẽ càng tàn nhẫn và tuyệt tình hơn nam nhân. Ta là tam tiểu thư không được coi trọng nhất trong Tang gia, chỉ bởi ta là con của tiểu thiếp, mà tiểu thiếp này lại xuất thân từ chốn thanh lâu. Các tỷ tỷ của ta có thể có mệnh phượng hoàng, còn thân phận hèn mọn này của ta chỉ xứng làm thiếp. Ta không làm thiếp, họ muốn ta hèn mọn, ta lại muốn sống một cuộc sống được vạn dân kính muội cùng hầu hạ một vị vua, rốt cuộc là hận sâu hay là tình đậm? Review truyện Mệnh Phượng Hoàng - khúc hành ca nữ quyền được độc giả đón nhận nồng nhiệt Những dân mọt ngôn tình đều ít nhiều đã đọc qua tác phẩm thuộc thể loại cổ trang. Nhưng một điều tất nhiên không phải ai cũng mê đắm thể loại này. Cổ trang, quay ngược về quá khứ còn mang nghĩa là cuộc tranh đấu, là tư tưởng phong kiến, là trọng nam khinh nữ. Thế nhưng, Mệnh Phượng Hoàng thật sự khác biệt. Là tác phẩm cổ trang xoá bỏ định kiến, khẳng định rằng phụ nữ có quyền tìm tới hạnh phúc. Mời các bạn cùng đọc review truyện Mệnh Phượng giả Hoại Phi Vãn Vãn Đây là cây bút khá nổi tiếng và có thể nói là chắc tay với thể loại truyện ngôn tình đặc biệt là ngôn tình cổ trang. Vốn từ ngữ phong phú cùng hiểu biết sâu rộng đã giúp cô có lượng fan đông đảo. Các tác phẩm của cô cũng có sự thành công nhất định và được đón đọc rộng loại truyện ngôn tình cổ Tóm tắt nội dung truyệnẢnh bìa Truyện mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn VãnXuất thân bị khinh rẻ nhưng lại có mệnh Phượng HoàngTang Tử là tiểu thư thứ ba nhà họ Tang nhưng lại không mảy may được ai biết tới chỉ bởi nàng là con sinh ra bởi tiểu thiếp. Mẹ nàng lại là gái lầu xanh. Mọi người đều ném cho nàng cái nhìn khinh bỉ tựa rác rưởi ô uế. Một lần thầy bói qua Tang gia và nói rằng tiểu thư nhà này có vận mệnh của phượng hoàng tức làm hoàng hậu. Nhà họ Tang vui mừng không kể xiết. Hai thiên kim tiểu thư bấy giờ được để ý và chăm chút vô cùng còn Tang Tử thì tuyệt nhiên một người cũng không hỏi thăm. Ở tuổi của đứa trẻ mười hai, còn hãy vô cùng ngây thơ và non nớt, Tang Tử sống giữa sự ghẻ lạnh của chính gia đình nàng. Lửa hận cũng vì thế mà nhen nhóm trong lòng, âm ỉ tựa than hồng. Nàng thực sự không cam lòng, nàng rồi sẽ phải tiến cung để bọn họ thấy được nàng không phải rác đó là ý muốn chủ quan của nàng, còn tiến cung đâu đơn giản đến vậy? Nàng làm sao để qua mắt người nhà. Tiến cung phải hiểu biết tinh thông, tài giỏi cầm kỳ thi hoạ, lễ nghi phép tắc. Nàng nào được học những thứ ấy. Trong một lần trú mưa ở con ngõ nhỏ, Tang Tử tình cờ gặp vị tiên sinh khí thế ngất trời, chắc chắn là hiểu biết hơn người. Tiên sinh năm ấy không nói rõ lai lịch mà chỉ xưng Tô Mộ Hàn. Hắn dạy nàng chữ, dạy nàng lễ nghi. Bao nhiêu tinh hoa hắn biết đều truyền dạy lại cho nàng. Tang Tử quả thật vô cùng may mắnTừ thân phận nhỏ bé, nàng dần tiến lên vị trí cao hơn, khẳng định trí tuệ và giá trị bản khi tiến cung, Tang Tử phải đổi thân phận với a hoàn, mang danh cung nữ mà vào cung. Không được danh chính ngôn thuận như tỷ tỷ mình. Từ thân phận nhỏ bé, nàng dần tiến lên vị trí cao hơn, khẳng định trí tuệ và giá trị bản Tử cũng nhanh chóng được hoàng đế chú ý. Giữa những mỹ nữ nhan sắc như mây như hoạ, chỉ có nàng là trí tuệ hơn người. Tất nhiên, hoàng thượng không phải người dễ đoán lòng, dễ đoán tâm tư. Người phụ nữ có thể đọc vị trái tim của hắn cũng không phải kẻ bình thường. Tang Tử chính là người mà hắn HE ngọt ngào và thỏa mãn người đọcTrải qua vô vàn sóng gió, những hỗn loạn tranh đoạt, hiểu lầm,... tình cảm của họ mới có ngày đơm hoa thành bông hoa đẹp nhất trong rừng hoa. Đó không đơn thuần chỉ là tình cảm nam nữ, mà còn khăng khít gắn kết giữa hai còn người cùng đồng điệu tâm hồn, ý trích dẫn hay “Cuối cùng ta cũng có thể khẳng định được vì sao hắn ban cho ta một chữ “Đàn”. Trong Đàn 檀 chứa mộc 木, là loài cây có sức sống rất mạnh mẽ. Hắn chỉ hy vọng ta có thể giống như thân mộc kia, mạnh mẽ sinh tồn ở chốn hậu cung này, sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Nó cũng có nghĩa là quý trọng, Hạ Hầu Tử Khâm, hắn quý trọng ta.”2. Đánh giá chung về Mệnh Phượng HoàngẢnh bìa Truyện mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn VãnChốn hậu cung thật sự vô cùng nguy hiểm. Mặc dù là đế vương nhưng hoàng đế Hạ Hầu Tử Khâm không thể bảo vệ Tang Tử. Càng bảo vệ có nghĩa là càng nguy hiểm. Chi bằng hắn giấu yêu thương đi, đành lòng đẩy Tang Tử ra xa mình. Độc giả review truyện Mệnh Phượng Hoàng có thể thấu nỗi lòng Tang Tử cũng nên đặt mình vào vị trí Hạ Tử Khiêm. Hắn cũng đâu còn lựa chọn khác.“Hãy tin tưởng Hoàng gia cũng có chân tình. Tam cung lục viện không phải thứ mà đế vương hy vọng nhưng chân tình là điều mà ai cũng mong muốn.”Trong truyện cũng xuất hiện nhiều lần phức tạp những rối ren giữa nhiều tuyến nhân vật. Không chỉ dừng lại ở Hạ Hầu Tử Khâm, Tang Tử mà còn là hệ thống nhân vật phụ cùng những tâm tư không thể nói hết, đành nhờ câu chữ dệt thêu thành lời. Truyện dài 4 tập nên đủ để diễn tả, không bị kếtẢnh bìa Truyện mệnh Phượng Hoàng của tác giả Hoại Phi Vãn VãnVới lối Hành văn của Hoại Phi Vãn Vãn thì không thể chê được. Rất logic mà cũng rất nhân văn. Đọc mà ngẫm ra nhiều điều. Nhân sinh vốn dĩ đều phức tạp như vậy. Tóm lại bộ này đáng đọc thực sự. Khuyên bạn nên thử, chắc chắn không hối hận. Cũng đừng quên để lại review truyện Mệnh Phượng Hoàng nhé.

review mệnh phượng hoàng