Nội dung truyện đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn của tác giả Tiểu kết ngủ ngày kể về hai chị em sinh đôi Hạ An và Hạ Cầm sống cùng mẹ sau khi bố mẹ ly hôn nhưng mẹ thì đi làm xa nên trong nhà chỉ có hai chị em. Hạ Cầm là một cô bé hướng nội trái ngược hoàn toàn với tính cách của cô chị Hạ An lúc nào cũng tràn ngập sức sống và sự nhiệt huyết. Lên xe thôi, xe nhà mình đậu làn đường này cơ mà". Cô gái đang quay ra nói lời tạm biệt người đàn ông đồng hành: "Cảm ơn anh nhiều. Nói chuyện với anh giúp em hiểu ra nhiều điều. Em cũng chúc anh mạnh khỏe, may mắn. Hy vọng gặp lại anh!". Điều đau đớn nhất của cuộc sống em đó là yêu anh, yêu không đúng người, không nên cả thời điểm. Một trong số những bất hạnh buồn bã nhất của cuộc đời chính là lúc chưa xuất hiện năng lực lại chạm mặt được bạn mình muốn âu yếm cả đời. Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn - Chương 02. Thật tiếc, lúc ấy em không có mặt ở đấy, nếu không cũng sẽ khóc vì vui mừng như chị. Thế mà mẹ cũng rời đi lần nữa, lần này là mãi mãi. Mẹ vừa mất vào tháng 8. Bảo hành chính hãng điện thoại 1 năm tại các trung tâm bảo hành hãng Xem địa chỉ bảo hành. Bộ sản phẩm gồm: Hộp, Sách hướng dẫn, Cây lấy sim, Ốp lưng, Cáp Type C, Củ sạc nhanh Type C Xem hình. Xem Điện thoại OPPO A96 cũ giá từ 5.120.000₫ Tiết kiệm đến 26%. Nam phái Lá số tử vi DƯƠNG NỮ sinh năm CANH THÂN (THẠCH LỰU MỘC) giờ DẬU ngày 9 tháng 12 Âm Lịch. Cung Mệnh an tại Thìn có sao THÁI ÂM đơn thủ. Cung Thân an tại Tuất có sao THÁI DƯƠNG đơn thủ. xA8B. Người anh yêu... Mãi mãi chỉ có thể là người chị song sinh của cô. Còn cô chỉ là thế thân của anh, mặc dù cô và chị giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng khiến người khác khó nhận ra được. Thế nhưng... Anh vẫn ra, cô là ai, người anh yêu là ai! Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn muốn yêu anh thêm một lần nữa dù cho kết quả khiến cô đau đớn đến cỡ nào, cô cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng người đó bắt buộc phải là anh!Cô chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình dị. Đón sớm mai cùng nhau bằng một ly cà phê, cùng nhau dạo phố mà không cần biết trước điểm đến, cùng ngồi xe bus và nghe những bài nhạc tình ca cũ. Cô cũng muốn cùng anh xem những bộ phim tình cảm kết thúc không trọn vẹn, lúc đó cô có thể ôm anh khóc sướt mướt và anh sẽ an ủi rồi hứa với cô đủ điều. Hay cô sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu... Nhưng tất cả những điều đó chỉ là sự khao khát của riêng cô, vì anh là cơn gió xuân mãi chẳng có điểm dừng. Cô chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là cô, tại sao lại là người chị song sinh của cô? Tại sao cô không thể gặp anh sớm hơn? Nếu các bạn đang tìm cho mình một tựa truyện ngôn tình có yếu tố nhân vật chính có chị em sinh đôi thì mình xin đề cử truyện này. Chính yếu tố ấy đã làm nên một câu truyện tình ngược cả nam lẫn nữ chính ở giai đoạn thanh xuân vườn trường của họ, nói vậy các bạn lại sợ nhảy hố nên mình xin được đính chính lại là có ngược nhưng là ngược nhẹ thôi nên các bạn đừng lo mà hãy tự tin nhảy hố đi vì cuốn truyện này không làm bạn thất vọng đâu. Truyện thuộc thể loại hiện đại, ngược, sủng, HE Nội dung truyện đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn của tác giả Tiểu kết ngủ ngày kể về hai chị em sinh đôi Hạ An và Hạ Cầm sống cùng mẹ sau khi bố mẹ ly hôn nhưng mẹ thì đi làm xa nên trong nhà chỉ có hai chị em. Hạ Cầm là một cô bé hướng nội trái ngược hoàn toàn với tính cách của cô chị Hạ An lúc nào cũng tràn ngập sức sống và sự nhiệt huyết. Câu truyện tình của họ không biết từ bao giờ nảy sinh giữa Hạ Cầm và nam chính Doãn Chí Đằng bắt đầu bằng lần gặp mặt vô tình khi Hạ Cầm trốn học nhảy tường ra ngoài thì được Doãn Chí Đằng đỡ lấy. Giữa sự ngỡ ngàng của nam chính thì Hạ Cầm lê cái chân đau nhức đi về sau khi từ chối yêu cầu đưa đi bệnh viện của anh. Những lần sau đó gặp mặt trên xe bus số 4 của hai người đều do nam chính cố ý lên chuyến xe này theo Nữ chính Hạ Cầm đến trường mặc dù con đường đến trường của anh trả liên quan đến xe bus số 4. Bằng sự mặt dày của nam chính thì cuối cùng tiểu Hạ của chúng ta cũng nhận ra cảm xúc của mình giành cho anh. Trong khi câu truyện trên chuyến xe bus số 4 đang tiếp tục thì không biết từ khi nào mà nam chính Doãn Chí Đằng có kết bạn với một nick là "mùa Hạ an lành". Bằng một lần gặp lướt qua tại trường Đại học của anh mà anh ngờ ngợ rằng có lẽ nào cô gái mình luôn mong chờ trên chuyến xe bus số 4 chính là mùa hạ an lành? Vậy là anh sau khi được mùa hạ an lành tỏ tình cách đây khá lâu mà vẫn chưa trả lời do sự cố hỏng máy tính thì bắt đầu hẹn gặp. Không thể diễn tả được cảm xúc vỡ òa vì vui sướng của anh khi nhìn thấy cô gái anh hằng mong ước. Và cô cũng vô cùng vui sướng khi chông thấy anh người cô thầm mến qua mạng lại là đại thần mà mọi người hay nhắc đến. Hai người đã hẹn nhau lên xe bus số 4. Đọc đến đây chắc hẳn mọi người cũng đoán ra chút ít tình tiết máu dog ở trong này rồi. Mình chỉ muốn nói là chính ahihi xác rồi đấy cho những ai chưa đọc, hề hề trừ những đứa thích đọc review sau như mình ra. Hạ Cầm biết được người Hạ An kết bạn, có tình cảm trong mấy tháng nay và biết được họ hẹn nhau trên xe bus thì chỉ biết ngỡ ngàng, sau đó cảm xúc dồn nén lại đưa ra quyết định rằng sẽ không gặp chàng trai trên chuyến xe bus đó nữa. Nhưng trong một lần bị đánh do bị nhầm với Hạ An thì Doãn Chí Đằng đã nhận ra có hai Hạ An. Anh vô cùng bối rối rốt cuộc người anh đang tìm là ai, để rồi lại tự trách móc mình không nhận ra sự khác biệt giữa hai người con gái, anh ân hận, anh khổ sở khi Hạ Cầm cố tránh né anh, coi anh như người xa lạ. Anh nhận ra mình vẫn luôn dành tình cảm cho người con gái trên xe bus số 4, nhưng phải làm cách nào bây giờ để anh kéo cô về bên mình. Trong khi đó Hạ Cầm vẫn luôn cố giữ khoảng cách giữa mình và hai người kia dần dần sau khi thi vào một trường cao đẳng cô càng ít khi trở về nhà hơn nữa. Nhưng luôn có một người dõi theo cô, muốn gặp cô trong lúc anh khó khăn nhất chịu áp lực từ gia đình, cô vẫn kiên quyết không gặp vì lời hứa của anh phải đối xử tốt với chị mình. Không may sau đó anh gặp tai nạn vì cứu cô, chính sự cố này lại đẩy mối quan hệ của họ càng xa hơn. Anh đau khổ không chịu phẫu thuật mắt, trách móc cô tại sao không đến thăm mình. Nhưng rồi tất cả hiểu lầm dằn vặt giữa họ sẽ được gỡ bỏ khi sau này gặp lại. "Tôi chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình dị." Xuyên suốt câu truyện chúng ta cùng đi qua thời thanh xuân cho đến khi trưởng thành của các nhân vật, cùng nếm trải cảm xúc của họ. Truyện được tác giả xây dựng hấp dẫn với lối viết thời gian đan xen giữa hiện tại và quá khứ, một người đi tìm còn một người thì tránh né. Nhưng cuối cùng họ lại trở về với nhau qua bao hiểu lầm. Mình review đến đây thôi còn để dành cho các cậu tự cảm nhận nữa. Truyện này rất đáng để đọc đó mọi người à. Với những người luôn đi săn truyện như mềnh thì đây là tác phẩm thỉnh thoảng vẫn muốn nhai lại mà vẫn thấy nó hay. Xin chân trọng đề cử tới các bạn đọc! Góc bình yên thích bài này. Last edited by a moderator 9 Tháng mười hai 2020 ngôn tình review truyện Hạ Cầm bây giờ là chạy chứ chằng đi nữa. Cô chạy nhanh ra phía sau vườn hoa trường, mới đứng lại thở đời cô, đúng là xui xẻo chồng chất xui xẻo! Hết gặp Doãn Chí Đằng lại đến Doãn Thiếu Thư. Hai người họ toàn đem những rắc rối cho cô thôi, cô không nên quen biết hai chú cháu họ Doãn đó mới đúng!Bây giờ, cô chỉ muốn sống yên ổn, sống một cuộc sống cho riêng mình cô. Không phải dành cho ai điều chỉnh hơi thở mình lại, bây giờ mới nhớ, tại sao cô chạy đi nhỉ? Còn gian hàng của lớp mình nữa, cô mất tích thế nào cũng bị bạn bè chữi một trận mất! Cô phải quay lại thôi. Hừ! Dạo này, đầu óc cô bị hai người họ Doãn kia xoay như chong chóng, càng ngày càng không giống cô Hạ Cầm điềm tĩnh, lạnh nhạt, xem xung quanh là không khí sắp biến mất luôn rồi. {{{>_<.}}}Cô quay đầu, đi hướng mình vừa chạy đến lại. Vừa quay đầu xong, đã thấy Doãn Chí Đằng đứng sau lưng mình tự bao phật! Hạ Cầm thót cả tim, cô phản xạ lùi về sau vài bước, Doãn Chí Đằng bèn bước lên vài bước, mặt sa sầm.“Anh đi theo tôi làm gì?” Hạ Cầm nghi hoặc, lên Chí Đằng nhìn cô với đôi mắt thâm sâu, mặt anh đã biến sắc. Anh không trả lời câu hỏi cô, còn hỏi ngược lại “Em và Doãn Thiếu Thư, có quan hệ gì?”“Chẳng liên quan gì anh cả!” Hạ Cầm chẳng có tâm tư gì để giải thích với Doãn Chí Đằng, cứ thế cô bước ngang anh, không thèm nhìn một lần Chí Đằng nhanh tay, bắt lấy cánh tay Hạ Cầm, không cho cô Cầm vùng vẫy lần nữa, cái siết tay của anh làm cô đau đớn, nhăn mày. “Doãn Chí Đằng! Anh đang làm tôi đau.”Kéo Hạ Cầm ra lùi ra sau, liền đối diện với mình. Doãn Chí Đằng thở hắt, “Hạ Cầm, em đừng quá đến gần chú ấy, không tốt...”“Vậy đến gần anh mới tốt?” Hạ Cầm mất kiên nhẫn, đáp trả đầy mỉa mai.“Tôi không có ý đó.” Doãn Chí Đằng buồn bã, Hạ Cầm càng lúc càng bướng bỉnh, càng lúc làm anh phải đau đầu, càng lúc rời xa anh hơn nữa, anh thực sự không muốn!“Chứ ý của anh là gì? Tôi có mối quan hệ gì với chú anh cũng là quyền riêng tư của tôi! Anh có quyền gì mà lại tra khảo tôi?”“Em đừng mãi cứng đầu như thế! Được không? Tôi muốn tốt cho em thôi. Chú ấy là chú tôi, tôi hiểu rõ chú ấy hơn em nhiều. Chú ấy, chú ấy rất đào hoa...”Doãn Chí Đằng đã từng đi chung với Doãn Thiếu Thư đến một quán bar, khi chú ấy lại nói chuyện xích mích với cha khi, anh ngồi uống cùng Doãn Thiếu Thư, đợi Doãn Thiếu Thư bình tĩnh trở lại. Không ngờ, Doãn Thiếu Thư ngoắc tay quản lý nói nhỏ, chưa đầy một phút sau, hai cô gái ăn vận hở hang bước đến, ỏng ẹo trước mặt hai người, Doãn Thiếu Thư ôm cô này, hôn cô kia. Anh ngớ ngẩn cả người, năm đó anh cũng mới vừa 18 tuổi, mà vóc dáng đã to cao, nên vào quán bar không bị nghi ngờ. Mà cái đó chỉ là lần đầu tiên, về sau khi anh có dịp ở cùng chú ấy, cứ thấy chú ấy thay người yêu như thay áo, lúc nào điện thoại cũng réo lên liên Cầm bực mình, giữa cô và Doãn Thiếu Thư không có mối quan hệ nào ngoài thầy trò cả, Doãn Chí Đằng nói vậy có khác gì đã gán cô là có ý với Doãn Thiếu Thư đâu chứ? Cả cái trường nữ sinh Đồng Hoa này cũng thế, cả Tiểu Duy và Lưu Phỉ cũng nghi ngờ cô, cả Hạ An cũng đã hỏi bóng gió về việc Cầm cô, đã làm gì nên tội chứ? Mọi chuyện không tốt đẹp cứ ập vào người cô vậy?Mặc kệ, họ muốn suy nghĩ họ đúng, cô sẽ chấp thuận vậy! Dù sao, xong ngày tốt nghiệp cô sẽ biến mất khỏi chỗ này, sẽ đến ở một môi trường mới!“Đào hoa? Tôi mặc kệ, tôi thích thầy ấy đấy, thì đã sao?” Giọng của Hạ Cầm rất dễ nghe, có tí ngọt ngào, lúc này lại đầy sắt đá.“Đừng! Nghe tôi nói...” Doãn Chí Đằng cố gắng điềm tĩnh, anh muốn cô phải suy nghĩ thật kỹ càng, nếu muốn bên cạnh Doãn Thiếu Thư. Dù trong lòng anh, cảm thấy đang khó thở. “Doãn Thiếu Thư hơn em 10 tuổi lận đấy! Em có hiểu...” lời nói anh liền bị Hạ Cầm cắt Cầm dùng hai tay bịt tai mình lại, hét “Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe anh nói gì hết!”Trán Doãn Chí Đằng đã nổi gân xanh biểu hiện cho sự anh đang dần mất hết kiên nhẫn với Hạ Cầm.“Hạ Cầm...”“Không muốn nghe! Không muốn nghe!”Hai cánh tay cô đang bị nắm chặt, càng đau. Cô dùng lực mình đẩy anh ra, lại không có kết quả gì. Lực nắm của đàn ông tất nhiên mạnh mẽ hơn cô nhiều.“Anh buông tôi ra! Buông ra! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Doãn Chí Đằng, anh...” nói chưa hết câu, môi cô đã bị chặn lại bởi một đôi môi khác, mà đâu ai xa lạ, lại là Doãn Chí Đằng!Lần này không phải là nụ hôn phớt nữa, mà là mạnh mẽ chiếm Chí Đằng không cho Hạ Cầm phản kháng, anh càng lúc càng hôn Cầm lắc đầu qua, lắc đầu lại, tỏ vẻ không thành ý, nước mắt cô rơi xuống vì uất ức, vì căm phẫn. Hai tay cô bị nắm chặt, cả thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của cô cũng bị thân thể to lớn của anh chiếm lấy ưu thế, đẩy cô về phía sau, cho đến khi lưng cô dựa vào bức tường mát hung hăng hôn cô, càng lúc càng quyện chặt môi lưỡi, hôn đến quên cả trời đất, quên cả họ đang sau khuôn viên trường, có thể có người đi ngang bất kì lúc Cầm dần mất đi ý thức, từ lúc không cam tâm tình nguyện trở nên rụt rè đáp lúc sau, Hạ Cầm như hết hơi, cô cắn vào môi Doãn Chí Đằng, làm anh giật mình rời môi cô, lúc đó cô mới được hít Chí Đằng cảm thấy đau nhưng không vì thế ngăn lại cảm xúc muốn hôn Hạ Cầm thêm một lần nữa. Anh đưa đôi mắt ham muốn chiếm hữu nhìn Hạ Cầm, anh muốn bờ môi Cầm sợ sệch nghiên đầu không dám nhìn Doãn Chí Đằng, chưa đầy hai giây, cô đã bị anh nắm cằm xoay lại, nhìn thẳng vào mắt nâu sáng đó chứa đựng điều gì cô không biết, cô hoảng sợ cũng có tức giận. Trong lúc anh buông tự do hai tay cô, cô liền đợi lúc anh không cảnh giác, vung tay phải mình trái Doãn Chí Đằng bỗng chợt đau điếng, theo đó đôi mắt anh nhìn Hạ Cầm với ý niệm là không tin nổi!Hạ Cầm đẩy Doãn Chí Đằng ra xa, cô hét lên “Doãn Chí Đằng! Anh là đồ khốn kiếp!”Rồi vụt chạy đi! Nước mắt rơi lả chả, cô không thèm lau. Cô chỉ muốn chạy khỏi Doãn Chí Đằng, chạy đến một nơi khác không có Doãn Chí Đằng! Mà tim cô lại đau, đau kinh khủng! Cầm đụng phải ai đó, té nhào xuống đất, cô choáng váng cả mặt mày.“Tiểu Hạ, em chạy đi đâu gấp gáp vậy? Trời đất! Sao em lại khóc?”Hạ Cầm bây giờ mới biết mình đụng phải Hạ An, cô đưa đôi mắt ươn ướt nước mắt nhìn chị mình, trong lòng thầm nghĩ chắc Hạ An đang tìm Doãn Chí Đằng.“Em không sao.” Cô hất tay Hạ An khỏi người mình, đứng An giật mình, cái hất tay của Hạ Cầm làm cô cứng ngắt mặt mày, thân thể, tay bị hất còn để giữa không trung.“Em đi trước đây.” Hạ Cầm mệt mỏi bước đi, không quên nhìn Hạ khựng người lại, Hạ Cầm có cảm giác Hạ An nhìn cô đầy vẻ u sầu. Cô chột dạ, muốn xoay người bước đi nhanh. Không ngờ, phía sau lưng Doãn Chí Đằng đã chạy đến, anh cũng khựng lại, nhìn Hạ phút giây đó, Hạ Cầm tay đổi đầy mồ hôi hột.Truyện được đăng tại DiendanlequydonHạ Cẩm giật mình tỉnh giấc mơ, cả người cô liền đổ một trận mồ hôi. Trời đang mùa đông, Đậu Đậu và Lâm Lâm đang cuộn người vào chăn ấm, chỉ có mỗi cô là mình mẩy đổ mồ hôi, nhưng lưng thì đang rét lấy chiếc đồng hồ trên đầu giường xem, thì ra đã 5 giờ 30 sáng, bèn rời cô mở rèm cửa, phía bên ngoài trời đã nhú một vầng sáng màu vàng, báo hiệu cô ngày mới bắt bận rộn trong bếp một hồi, liền xong bữa sáng. Lâm Lâm nghe tiếng động trong bếp cũng đã tỉnh dậy, chỉ có Đậu Đậu là vẫn còn ôm chăn không chịu Lâm vệ sinh cá nhân xong ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng thì mãn nguyện vô cùng. Cô vừa ăn, vừa trò chuyện cùng Hạ Cầm.“Hôm nay cậu thức sớm thế?”Hạ Cầm mở tủ lạnh rót ra hai cốc sữa tươi, “Không ngủ được.”“Lại nhớ ba Đậu Đậu à?” Lâm Lâm không khách khí đụng đến chỗ đau của Hạ Cầm chỉ cười cười không trả lời. Cô quá quen tính khí nghĩ sao nói vậy của Lâm Lâm rồi, nên thấy rất bình thường.“Cậu ngốc vừa thôi. Quên ngay thằng cha vô tình đó đi! Bây giờ người ta đã đính hôn rồi, còn nhớ thương làm chi cho mệt người.” Nhét mẩu sandwich vào miệng xong, Lâm Lâm la lả tiếp “Cậu muốn thì thiếu gì đàn ông theo! Hay cần tớ giới thiệu cho không?”Hạ Cầm đặt hai cốc sữa tươi xuống bàn, mới hạ giọng “Cậu nói nghe dễ lắm, thực hiện mới khó.”“Thay vì làm mai cho tớ, sao cậu không tìm người yêu đi?” Hạ Cầm chế giễu.“Hờ hờ, có ai lại thích con gái từ tính cách đến dáng đi, cách ăn mặc như thằng con “giai” như tớ đâu chứ?”“Thế nên đừng làm mai làm mối gì cho tớ cả, tớ không cần đâu.”“Chỉ cần ba Đậu Đậu thôi à?”Hạ Cầm thở dài thườn thượt. Lâm Lâm ơi, cậu không đụng đến nổi đau của tớ không được à?Chỉ hơn một tuần lễ trước, Hạ An có gọi điện cho cô, chị ấy bảo rằng Doãn Chí Đằng đã đính hôn, còn vị hôn phu của anh ấy là ai, Hạ An không hề nhắc đến. Cô chỉ cười gượng gạo, nhờ chị gửi lời chúc thì có đau thật, mà nghe rồi thì làm gì được nữa. Lồng lộn chạy về Thành phố S nổi đóa lên như mấy bà vợ bị giựt chồng sao? Mà ngộ, cô đã bao giờ là vợ anh đâu?!Trời mùa đông lạnh ngắt! Lạnh ngắt như lòng Hạ Cầm tim cô không cần sưởi ấm nữa, vì người cô cần đã sưởi ấm cho người khác mất xót thương thay cho số mệnh đen đủi của mình... 1000 AMĐổng Y Lạc được Doãn Thiếu Thư dẫn đến công viên. Cô kích động đến nỗi gặp trò nào là sẽ chơi trò đấy! Cứ như thể, cô chưa từng biết đến những trò này là hồi, cô lôi kéo anh đến tàu lượn siêu vẻ bề ngoài Doãn Thiếu Thư điềm nhiên như không, thật chất, trong lòng sợ hãi tột cùng, khuôn mặt nở nụ cười mà trên trán lấm tấm mồ Y Lạc nhìn thấy anh lấm tấm mồi hôi trên trán, ngạc nhiên hỏi “Thiếu Thư, sao anh đổ mồ hôi nhiều thế?” Cùng nói là hành động, cô lấy một gói khăn giấy khô từ trong túi ra, chậm mồ hôi cho anh. Đôi chân phải nhón nhón lên nhìn trong buồn cười vô cùng, Doãn Thiếu Thư phải cúi lưng xuống một chút, để cô có thể lau dễ dàng hơn. Mà lau hoài trán vẫn đổ, anh biện minh trời đang nóng cộng thêm sống trong máy lạnh quen rồi...Lạy trời phật! Vừa sáng sớm đã trải nghiệm cảm giác mạnh sớm, có trời mới biết, anh sắp xỉu đến nơi anh là trùm sợ độ cao. Lên máy bay thôi cũng đã xanh lét mặt mày Y Lạc cũng khó hiểu nhưng bỏ qua qua rất nhanh. Vì chỉ trán đổ mồ hôi chứ lưng Doãn Thiếu Thư không có nổi một hột mồ hôi chiếc tàu từ đưa lên cao, xong lại chúi xuống, trái tim của Doãn Thiếu Thư rớt xuống tận địa ngục luôn, được thêm mấy vòng tròn tàu lượn liên tục, anh nghĩ mình đi gặp Diêm Vương ân xá cho anh kiếp sau được rồi!Đổng Y Lạc vui thích cực kỳ, lúc bước xuống từ tàu lượn, cô còn không quên hét to “Sảng khoái quá!”Còn Doãn Thiếu Thư chân chạm được đất, anh muốn hoa mắt chóng mặt cả lên. Nhưng, vì vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng vốn có của mình, anh cố nở nụ cười, “Em còn muốn chơi trò gì không?”Hai mắt Đổng Y Lạc sáng lên, không ngại ngần trong lòng vui sướng, chỉ thẳng vào đu quay trên không gần đó không môi Doãn Thiếu Thư giật giật, lòng thầm nghĩ ai đó làm ơn đốt cháy hết các trò chơi cảm giác mạnh ở công viên này hộ anh được không? Hay ví dụ như, có con sư tử nào xổng chuồng nên mời khách về hết, đơn giản hơn... ừ! Bảng lưu ý đề ghi, trò chơi chỉ dành cho người 20 tuổi trở nó! Cái số 18 nhức mắt vô cùng. Còn cô bé đứng cạnh anh đang hả hê vì mình vừa đúng 18 tuổi!VỪA ĐÚNG 18 TUỔI!!!Anh muốn đạp banh cái bảng lưu ý khốn kiếp đó vô cùng!Mà không, mà là đạp hết toàn bộ bảng trò chơi gắn dòng chữ lưu ý Trò chơi chỉ dành cho người 18 tuổi trở nhưng, ước mơ chỉ là mơ Y Lạc dành cho anh cả một dàn combo cảm giác mạnh bao gồm tàu lượn siêu tốc, đu quay trên không, tàu vũ trụ trên không, thuyền rồng bay lượn, vượt thác trên mây... chưa hết, còn có ngôi nhà ma ám, xe điện đụng, du ngoạn mười tám tầng địa ngục...Cuộc đời Doãn Thiếu Thư, chưa bao giờ khốn khổ như hôm chơi xong tất cả, anh vật vờ như hồn tiêu phách tán, tựa vào ghế công viên định thần lại sau cơn hoảng loạn kéo dài suốt ba tiếng đồng tuổi này, bị súng óng dí vào đầu còn chưa hoảng sợ bằng việc chơi mấy trò con nít này! Mẹ ơi, mất mặt vô ức nhìn cô gái ngồi bên cạnh ăn kem ngon lành! Kiềm nén, nở nụ cười thường thấy, xoa đầu cô, “Trưa rồi, đi ăn thôi.”Đổng Y Lạc bây giờ nhìn anh ngại ngùng, chớp đôi mắt vô tội, “Thiếu Thư, anh đừng giận em nhé.”“Giận gì?” Doãn Thiếu Thư buồn không muốn nói ra sự việc xấu hổ rằng, số mười tám năm trên đời, chưa từng được biết đến các trò chơi này bao giờ, nên khi nhìn thấy, sự kích động ào ào lũ lượt kéo đến không kịp ngăn Doãn Thiếu Thư nhìn qua khuôn mặt có lỗi biết nhận lỗi của Đổng Y Lạc đã nhìn nhận rõ được một số vấn đề rồi.“Thôi! Anh đói rồi, đi ăn thôi. Chuyện này nói sau đi.” Doãn Thiếu Thư đứng phắt dậy, không quên nắm cánh tay Đổng Y Lạc lôi kéo lên theo, hai người song song ra khỏi khu công viên giải PMHai người vào một quán ăn Tứ Xuyên có tiếng, khách ngồi bàn chặt ních người, ba cây quạt trần không thể nào giúp thời tiết đang vào hạ mát mẻ thêm miếng ăn nóng hổi đưa lên từng bàn liên tục, Đổng Y Lạc nhìn cảnh này, đôi mắt không khỏi rạo rực ngóng đồ đầu Doãn Thiếu Thư muốn đưa Đổng Y Lạc đến nhà hàng nào đó không ồn ào, yên tĩnh để thưởng thức món ăn. Nhưng lúc đang lái xe, Đổng Y Lạc lướt ngang tiệm Tứ Xuyên này và mở lời muốn phải ở Duy Ngô Nhĩ, Đổng Y Lạc chưa từng ăn món ăn Tứ Xuyên, chỉ là rất ít khi được ăn, vì đơn giản, món nào cũng lát Y Lạc ngồi thẳng người, khóc không ra nước Thiếu Thư ngồi đối diện nhịn cười quặn cả ruột lên, nếu không phải giữ hình tượng lâu nay, anh đã trường xuống đất, thiếu điều ôm bụng cười ha cố ăn hết đồ ăn, môi Đổng Y Lạc sưng tấy lên như vừa bị hôn cuồng nhiệt trên năm phút xoa môi mình, mặt tủi hờn kinh Thiếu Thư phải cố gắng không bật cười, thở dài, vươn tay nhéo má cô “Cô bé ngốc, không ăn cay được thì đừng cố chấp chứ...”Cái nhéo má như đang ôn nhu yêu thương cô vậy, nhất là ánh mắt tràn ngập ý cười của anh. Tim Đổng Y Lạc lại thình thịch, thình chỉ làm theo lời mẹ dặn, không được bỏ mứa thức ăn, không được chê bai thức ăn. Ăn được một muỗng thức ăn, đã là phúc phần hơn người không có đồ ăn gấp trăm chu mỏ, chớp đôi mắt ngây dại nhìn thẫn thờ năm giây...430 PMDoãn Thiếu Thư dắt Đổng Y Lạc đến khu phố sầm uất ở Yên Y Lạc vừa đứng ở khu phố ẩm thực, chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị người ta lôi đi qua bên khu phố bên cạnh. Cô còn chưa kịp thưởng thức món ngon nữa nha.“Thiếu Thư, anh làm sao thế?” Cô nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, cái siết tay cũng chặt nữa, cô đau...Cô nhìn thấy anh nói gì đó, nhưng dưới góc độ nghiên của khuôn mặt, cô không biết anh nói gì, kéo cô một mạch đến một quầy hàng phụ kiện mà định thần lại.“Thiếu Thư...”Cô lại thấy anh nói gì đó, vẫn là khuôn mặt nghiên, cô không đọc được khẩu hình này đây, Đổng Y Lạc cảm nhận mình và Doãn Thiếu Thư là hai người hoàn toàn khác nhau. Không cùng một thế cô bị đẩy ra xa khỏi bờ, chơi vơi ở biển khơi. Dù gào khàn cả cổ họng, không ai tìm thấy cô, không ai để ý đến giờ cô mới biết, khuyết điểm ở tai cô quả là một trở ngại lớn lao và là một khoảng cách dài vạn trượng. Anh nghe cô nói, còn cô thì không! Cô không phải là một cô gái hoàn thiện, mà là một đứa điếc cô độc!Cô rũ mi mắt, không muốn nghĩ gì thêm nữa, vì hết tối nay đã không còn có thể ở bên cạnh người này nữa rồi. Nghĩ thêm làm gì... đau lòng thêm thế, hai người rời khỏi nơi vừa đặt chân đến chưa được mười phút đồng PMDoãn Thiếu Thư đã uống được một chai rượu. May là Đổng Y Lạc đã ngăn cản anh... ừ, nên trong ba tiếng đồng hồ chỉ một Y Lạc không hiểu nổi đàn ông, vì sao cứ thích uống rượu khi tâm tình không tốt, tại sao không nên ngồi ngẫm nghĩ và tìm vấn đề để giải quyết nhỉ?Doãn Thiếu Thư vừa ra hiệu với phục vụ đưa lên một chai rượu nữa. Cô đã lắc đầu nguầy nguậy, bảo dừng.“Đừng... say mất!” Đổng Y Lạc giật phăng ly champage từ Doãn Thiếu Thiếu Thư quay đầu cười cùng Đổng Y Lạc, dùng tay vuốt ve khuôn mặt non nớt dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar. Anh dùng ngón tay chuyển đến đôi môi như cánh đào mơn mởn trong gió xuân, anh chợt cảm nhận môi cô run mắt đen ấy, giờ càng toả ra mùi vị phong tình không hợp tuổi. Đôi má đã ửng hồng xinh đẹp, nốt ruồi nhạt dưới mắt càng rõ ràng buột miệng nói “Em có thể vừa đàn vừa hát anh nghe một bản không?”Đổng Y Lạc rũ mi mắt cong, nghiền ngẫm đôi chút. Cuối cùng, mở to đôi mắt như ánh sao đêm ấy, nhìn anh kiên định, gật đầu.“Em biết bài Hồng Đậu của Vương Phi chứ? Anh muốn nghe bài đó.” Anh không khách khí yêu cầu, chuyển sang dùng tay vuốt tóc lại gật đầu. Cô biết bài ấy vì lúc xưa chính cô giáo dạy nhạc cho cô đã đệm đàn cùng cô song tấu bài nhạc ấy ở trong phòng rất vui gật đầu của Đổng Y Lạc vừa xong, Doãn Thiếu Thư đã phất tay ra hiệu quản lý quán bar đứng đó không xa, đợi quản lý đó đến gần rồi nói to nhỏ. Xong tiếng nhạc ở bar vụt tắt, ánh đèn dưới chiếu thẳng đến cây dương cầm lẻ loi bên một góc trong bóng tối nãy Y Lạc đứng dậy, vừa lúc, Doãn Thiếu Thư nắm chặt tay cô, siết lấy một lần, như cách hôm qua anh đã siết chặt tay cô như thế, thật an lòng!Cô đầy đủ tự tin ngay lúc này, cứ thế ung dung bước lên dương cầm, bàn tay thon dài đặt lên bàn phím, ấn xuống nốt đầu tiên. Dù khi đôi tai này không nghe được gì nữa, nhưng cô luôn muốn mình không phải là kẻ dư thừa của xã hội, vẫn cố gắng trở thành người bình thường như bao kẻ thế giới của cô không có âm thanh, nhưng trong lòng cô, có âm thanh là được!Cô ghi nhớ những nốt cao trầm rất nhanh, nhớ đoạn đệm vào bài hát cũng nhanh. Đến khi thành thục, cô thoải mái đàn hát, được mọi người khen ngợi, đó là thành quả cô ước mơ bấy lâu bây giờ, cô muốn cho người đàn ông mình yêu sẽ không quên mình một cách nhanh chóng, cô muốn lưu giữ được kỷ niệm nào đó dành cho anh, dù nhỏ thôi, cũng mãn không biết lúc này mình đẹp đến nhường nào, nét đẹp không vướng bụi trần, như dòng nước trong tinh khiết chưa từng bị vẩn đục. Đôi mắt u sầu lạnh nhạt mọi góc nhìn... cô cất tiếng hát vào bài, cứ tưởng tượng, ở cái quán bar này, chỉ duy nhất có mỗi anh và cô, còn những người xung quanh đã trở nên vô tim cô bỗng thấy đau nhói, giọng đã run run lệch nốt, cô nhận biết, nên ngừng động tác đàn, chạy vụt vào lối đi đến phòng vệ cửa đen ngòm vừa bật mở, ai đó đã nắm lấy tay cô kéo cô vào cô đập trống liên hồi, mùi nước hoa quen thuộc cô say mê, một bàn tay nâng cằm cô lên, nheo mắt khi khuôn mặt đầy nước mắt ươn ướt, mờ ảo... thì ra, là Doãn Thiếu không nói năng gì, áp môi mình xuống môi cô, hôn nồng choáng váng vì chẳng hiểu gì, cũng choáng váng vì nụ hôn đầu đời quá mãnh liệt, cố gắng giữ hơi đáp góc tối lối vào phòng vệ sinh. Không ít cặp đôi thể hiện tình yêu nên chẳng ai quan tâm hai người đang hôn cuồng nhiệt kia. Vì hình ảnh này, ở quán bar to lớn này, quá quen thuộc vì nhìn thấy hàng ngày, hàng người đàn ông dù không lực lưỡng, có phần mảnh khảnh, đổi lại được lợi thế cao ráo, bờ vai rộng, nhìn vững chắc, toát ra khí thế bức người, che hết cả hình bóng cô gái đang được ôm vào lòng, hôn đến quên cả đất buông đôi môi cô ra, môi cô có khác gì khi sáng ăn đồ ăn Tứ Xuyên đâu. Cô ngại ngùng, ôm lấy Doãn Thiếu Thư, áp mặt vào lồng ngực anh, nở nụ cười vui không thể nhìn được lúc đó, người đàn ông đang ôm cô ôn nhu cỡ nào. Nghe lúc đó, giọng anh trầm ấm ra sao.“Lạc Lạc ngoan, đừng khóc, anh đau lòng.”900 PM“Ở Duy Ngô Nhĩ, em sống ở một khu nhà trọ ẩm thấp, số tiền em kiếm được chỉ đủ trang trải cuộc sống mà thôi, em không hiểu ở đâu nợ cứ chồng chất nợ, chủ nợ đến tìm em thường xuyên. May mắn, họ rủ lòng thương, chỉ gia hạn cho em ngày trả, chứ không bắt ép em như em thấy trên tivi, xã hội đen thì ra cũng có người tốt lắm, giống như... Đàm lại trước ngày em gặp Đàm chủ, năm đó em 17 tuổi. Xung quanh khu nhà trọ rẻ tiền là một xưởng khai thác khoán sản, tiếng máy hoạt động suốt đêm đến sáng. Dần đôi tai em cứ ù ù, nghe tiếng được tiếng mất. Vì nghĩ chỉ là do còn ảnh hưởng bởi tiếng máy khoan thôi, không ngờ có ngày em bị sốt suốt ba ngày liền, khi tỉnh dậy thì thấy trong phòng bệnh, ai nói gì cũng không nghe được, thế giới xung quanh em, hoàn toàn mất đi âm này, được một thời gian, khi em đã đọc được khẩu hình miệng của người đối diện, thì biết được từ bà chủ phòng trọ đưa em vào bệnh viện, nghe bác sĩ bảo rằng Do ảnh hưởng từ tiếng ồn một thời gian dài, dẫn đến suy giảm thính lực. Nhưng đó chưa hết, áp lực mới là thứ làm em mất đi khả năng lực tích tụ khiến hệ miễn dịch em giảm sút, thiếu ôxi và tách nghẽn mạch máu, rối loạn nội tiết gì đó, cuối cùng dẫn đến sốt, may cứu kịp thời, không thì em có thể dẫn đến bại liệt rồi... thì ra, trong cái rủi lại có cái may.” Đổng Y Lạc nhìn anh cười thê người bước đi dưới hàng cây đầy lá. Lá che khuất ánh sáng đèn đường, gió đêm mát rượi vừa vụt qua, mái tóc Đổng Y Lạc nhẹ bay trong gió, cả thân thể như một cây khô trơ trọi giữa giông bão, thế mà kiên cường biết Thiếu Thư trầm mặc rất lâu, một phần vì nghe câu chuyện của Đổng Y Lạc, một phần ngẫm nghĩ xem, có cứu chữa được đôi tai cô không, vì đây không phải chuyên môn của anh, anh là bên tim mạch.“Thiếu Thư...” Đổng Y Lạc chợt nắm tay Doãn Thiếu Thư, cô nuốt nước bọt, “Em...” Em có thể theo anh được không? Dù là chân trời góc bể, dù chỉ là ở bên cạnh anh như người bạn, mặc cho sau này anh sẽ yêu một ai đi nữa bỏ rơi em, thì em có thể theo anh được không?Môi cô lại mấp máy, nuốt vào lại...Tiếng chuông di động Doãn Thiếu Thư vội reo. Anh cầm di động đưa lên xem, bỗng chốc cau mày, ấn nút nhận nghe “Tôi đây! Tôi đang ở trên đường Canh Tân, ừ... có Y Lạc ở đây, tôi hiểu rồi...” Anh chợt nhìn hai bàn tay Đổng Y Lạc nắm chặt tay mình, rồi đến khuôn mặt trắng bệch của cô, có xót thương, “Tôi hiểu rồi... ừ, tôi đợi...”Đổng Y Lạc mím môi, thầm suy nghĩ rằng, Đàm chủ đã gọi đến. Cô đưa đôi mắt bất an nhìn anh, anh lại nói một câu thật lòng đến phũ phàng.“Là Đàm Uy. Tầm năm phút nữa, bên Đàm Uy sẽ đến rước em.” Doãn Thiếu Thư bây giờ như có ngàn tản đá đè lên ngược mình. Bức rức không nguôi, mà nào đâu biết chuyện gì.“Vâng...” cô lại cười khờ dại. Bàn tay nắm lấy tay anh đã buông ra, đem theo mất lúc này, cứ như hàng tồn kho bị trả về nơi sản xuất vì không ai nhận vậy, buồn cười ghê gớm!Doãn Thiếu Thư... đến lúc em rời xa anh rồi ư? Buồn thật... mới đó, thời gian trôi nhanh Thiếu Thư thở dài, xoa đầu cô “Thời gian trôi nhanh thật, ngày hôm nay em vui chứ?”Đổng Y Lạc gật đầu, “Vâng, em vui lắm...”Hai người chìm vào im lặng. Đổng Y Lạc nhìn chân mình, đá lăn lóc một hòn đá nhỏ, ngẫm nghĩ một cùng...“Thiếu Thư, em có thể hôn anh một nụ hôn tạm biệt không?” Để tạm biệt rung động đầu đời này, tạm biệt mối tình đầu vừa chớm nở vội vàng kết Thiếu Thư tiếc nuối khi một ngày sắp chóng qua, anh không biết bao giờ, mình có thể được nhiều cảm xúc phức tạp như thế này nữa. Anh cười ôn hoà, thanh âm từ cổ họng phát ra một chữ “được”.Đổng Y Lạc kéo anh vào một con hẻm vắng người bên cạnh, đèn đường le lói mờ mờ ảo ảo... cô chấp hai tay ra sau lưng, cố gắng giữ tâm tình tốt đẹp. Kiễng chân lên, nhắm mắt lại... áp môi mình lên môi bạc tình chu môi ra, chạm vào môi anh lần nữa... rồi buông xuôi. Chỉ thế thôi, mãn nguyện ngờ, bàn tay Doãn Thiếu Thư bỗng đặt sau gáy cô, áp khuôn mặt cô lại gần anh một lần nữa, môi chạm môi, đau Thiếu Thư tách môi Đổng Y Lạc ra, đưa lưỡi mình Y Lạc rụt rè đáp trả, đem theo sự sung sướng. Hai tay cũng vòng qua ôm eo áp chặt môi, muốn hoà quyện cùng nhau vào giây phút này...Lúc buông ra, mặt Đổng Y Lạc đỏ gấc, cô đưa mắt đen ướt át nhìn anh, đem theo hạnh phúc le lói, đem theo sự mong đợi rằng, anh sẽ giữ cô ở lại bên mình. Nhưng anh không nói gì cả...Anh chỉ cười mỉm, lấy tay chạm vào má cô, ghi nhớ phút giây này. Thế mà lòng anh, đau nhói!Cô cũng chẳng thua kém gì, cứ nghĩ đến phải xa anh, tim gan cô có khác gì bị dao bằm trăm hai người, chẳng ai hiểu được tâm tình nhau lúc này, thật đáng chiếc xe hơi dừng trước con hẻm, bước xuống xe là hai người cận vệ thân cận của Đàm Uy, chịu trách nhiệm đưa Đổng Y Lạc về Cổ Long, tức nơi địa bàn của Đàm Uy ở Thành phố S. Ngó nghiên một hồi, liền thấy hai người cần tìm cách đó năm mươi mét.“Doãn tiên sinh, chúng tôi đến đưa cô Đổng về.” Một trong hai người bước đến gần nói to, rõ ràng từng chữ rành Thiếu Thư liếc nhìn Đổng Y Lạc, xong nhắm mắt, gật Y Lạc lúc này không khóc. Cô chỉ vuốt mái tóc mình, vén ra sau vành tai, nhìn anh cười “Nhanh thật... họ đến rồi...”“Ừ, Y Lạc, phải sống tốt nhé!” Doãn Thiếu Thư bỏ hai tay vào túi thúc rồi! Đến lúc chia xa rồi, tim cô đau chết mất thôi. Cô cúi gầm mặt xuống nhìn đất, hai giây, lại ngẩng mặt lên.“Anh... cũng sống tốt nhé! Em mong anh, tìm được cô gái như ý nguyện... chăm sóc anh cả đời.” Giọng cô bất giác run tay anh đã cuộn tròn thành nắm đấm. Muốn nói gì đó, nhưng không biết là gì, mà lòng thì khó chịu vô cùng. Anh buột miệng nói, “Cám ơn em. Đừng quên, phải sống cho thật tốt và đừng gặp người... như anh!”Khóc rồi! Cô không kiềm được nữa, lắc đầu “Không đâu! Thiếu Thư, anh tốt lắm! Là em...”Chưa nói hết câu, một trong hai người cận vệ đã bước lên kéo Đổng Y Lạc ra xe, “Thời gian gấp rút, không đợi được lâu. Xin lỗi Doãn tiên sinh.”Đổng Y Lạc vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông to con, cuối cùng vẫn bất thành, người ta to gấp đôi cô lận mắt cô ràng rụa, mặc cho bị lôi lôi kéo kéo, cô giãy giụa lâu được phút nào hay phút đó, vì muốn nhìn người cô yêu lâu như con kiến kiên trì vùng vẫy giữa biển cùng, bất lực hét to “Thiếu Thư, tuy thời gian rất ngắn, nhưng cám ơn anh rất nhiều, cho em biết tình yêu là thế nào! Em yêu anh! Chúc anh đi bình an và tìm được tình yêu dành riêng cho đời mình...”“Nếu một ngày anh có quay về đây, nhớ đến thăm em nhé?!”“Thiếu Thư, em luôn mong mọi điều tốt đẹp đến với anh.”“Xin đừng quên em...” Đổng Y Lạc cười, cười trong nước mắt, cô không giãy giụa nữa, để cho cận vệ đỡ phải hao tâm tốn sức Doãn Thiếu Thư ù ù. Nếu một ngày anh có quay về đây, nhớ đến thăm em nhé?!Xin đừng quên em... những lời này như mũi tên xuyên đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng anh... cũng vì chính bốn năm trước, cái câu “nhớ đến thăm em” mà anh đã mất đi trái tim một lần... lần này anh cảm thấy còn đau hơn gấp bội lần trước... đau thấu tâm cười méo xệch in sâu vào tâm trí Doãn Thiếu Thư, sự chịu đựng của anh đã đi đến giới hạn. Anh không mơ hồ nữa, mà là chắc chắn rằng, Đổng Y Lạc bỗng trở nên thành một vật gì đó không thể thiếu trong lòng anh nữa rồi, mà đó là trái tim!Anh chạy như bay, đến bên hai cận vệ vất vả kéo Đổng Y Lạc vào chặt cánh tay cô lại, kéo thật mạnh về phía mình. Hai người cận vệ bỗng buông tay ra, được trớn, cô ngã vào lòng anh thật dễ người đàn ông to cao ấy hơi sững người, như biết mình hết nhiệm vụ, bèn ngồi vào xe nhanh chóng, đóng sầm cửa lại, chiếc xe đen ấy lao vào màng đầy hai phút!Đổng Y Lạc mặt đần ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngước mặt lên nhìn anh. Anh bỗng cúi xuống hôn cô, thật lâu.“Thật sự quả là mất mặt! Không ngờ anh lại đổ gục trước cô bé mười tám tuổi. Chẳng còn mặt mũi nào nữa...” Doãn Thiếu Thư siết chặt eo Đổng Y Lạc, thở dài trêu đùa.“Thiếu Thư...” Đổng Y Lạc khẽ mở miệng, đem theo sự kích động không thể nói thành Thiếu Thư lại hôn vào đôi môi cô, dõng dạt tuyên bố “Đổng Y Lạc, em quả là cô gái có tài, em câu được anh rồi đấy! Sau này dù em có muốn đổi ý rời xa anh, thì cũng đừng mong anh đồng ý! Em phải chịu trách nhiệm với anh suốt đời, chuẩn bị tâm lý đi.”Cô lấy hai tay che miệng mình lại, nước mắt thi nhau rơi đầy trên mặt, không tin nỗi những điều anh nói. Bèn nhéo má mình một phát, rõ đau! Không phải mơ! Ba mẹ ơi, không phải mơ!Doãn Thiếu Thư cốc đầu cô, bảo ngốc.“Thiếu Thư... anh đồng ý không rời xa em hả? Anh đồng ý cho em đi theo anh hả?” Đổng Y Lạc hét Thiếu Thư gật đầu, hôn vào trán cô, “Haizz vậy là anh phải ở Thành phố S dài hạn rồi.” Sắp có nhiều chuyện sẽ sảy ra đây... cơ mà anh sẽ lo được tất, vấn đề là thời gian mà Y Lạc vui mừng, ôn chặt lấy anh, cười ngu ngơ, “Thiếu Thư, yêu anh...”“Ừ, anh biết mà!” Anh biết rất rõ. Lộ ra cả trên mặt cô ba chữ “Em Yêu Anh” rồi.“Còn anh thì sao?” Cô đưa đôi mắt ngóng đợi.“Ừ, để sau này anh nói.” Doãn Thiếu Thư bỗng dưng thấy ngượng. Ừ, nói chuyện yêu đương với con gái thua mình mười chín tuổi, xấu hổ kinh...“Ngay bây giờ không được ạ?”“Ừ... anh đang bối rối.”“... mai nhé?”“...”“Mai anh nói nhé?”“...”Dưới bóng đèn đường, hai bóng dáng kéo dài, đang ôm nhau say đắm!Đàm Uy nghe xong báo cáo từ thuộc hạ điện về, khuôn mặt điển trai cau lại, khó dò xét được tâm quanh anh, không biết bao người ngồi căng thẳng ngóng tai nghe. Không khí im lặng ở Cổ Long thật nặng nghe rõ tiếng ve kêu hè về nữa bao lâu sau, khi cả đám thuộc hạ nín thở theo từng biểu hiện nét mặt của Đàm Uy...Thì bỗng Đàm Uy bật cười, mà còn là cười lớn “Thành đôi rồi! Mau chung tiền đây, chung tiền đây!” Đàm Uy nhanh chóng vỗ bàn, mặt hớn hở khi cá cược một đám liền nháo nhào, ồn ào cả lên.“Không thể tin được, Doãn tiên sinh thường ngày lạnh nhạt như thế mà thành hoa có chủ. Mất hết ba ngàn! Chán quá!”“Ôi, tôi cược hẳn mười ngàn, đi đứt rồi...”“Không thể tin được, Doãn tiên sinh thanh cao như ngọc của tôi, á...”“Trời ơi! Tại sao chuyện khó có thể thành có vậy nè!”Đâu có tiếng cười, “Hời to, hời to rồi!”“Há há! Đàm chủ quả là anh minh!”Nguyên cả đám người ở Cổ Long không ai không biết đến Doãn Thiếu Thư lạnh nhạt như băng, phụ nữ xung quanh chưa bao giờ để vào lòng. Tuấn tú, nghiêm nghị, rõ là tan vỡ bao trái tim cá cược vào ngày hôm nay. Vì họ luôn ý chí kiên định rằng Doãn Thiếu Thư sẽ sống không bao giờ cần đến phụ nữ, đàn đầu óc một đám xã hội đen này, Doãn Thiếu Thư như thần tiên không vướng bụi trần! Vì khi nhìn qua ông chủ của mình, chỉ thấy hai chữ “Lưu manh”. Khập khiễng vô cùng nha!Mà Đàm Uy thì đang hốt bạc! Thắng đậm nhờ ơn Đổng Y Lạc, coi như cô đang trả nợ cho Đàm Uy rồi! Vì anh cược Đổng Y Lạc sẽ câu được con sói trắng luôn tỏ ra thanh cao bên kia, hai cận vệ vừa xuất hiện chưa được hai phút đã hết vai, đang thở dài, ngẫm nghĩ xem, tại sao cuộc đời luôn bất công như thế.“Hết vai nhanh thật!”“Ừ...”“Đời luôn vai quần chúng thật khổ tâm!”“...”“Phấn đấu mãi vẫn là vai quần chúng vô hình, không lên nổi vai phụ.”“...”“Ôi cuộc đời vai quần chúng thật thảm thương…”“…”Vào đêm nào đó của ngày vào hạ nào đó, tiếng ve kêu râm rang, như hát chúc mừng từng cặp đôi đã thành duyên. Trên bầu trời, lấp ló một ngôi sao vừa hiện ra, đẹp rạng end~ [FULL] Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn 5603 lượt thích / 327991 lượt đọc Tác giảTiểu Kết Ngủ Ngày Thể loại Hiện đại, Ngược, Sủng, HE Tôi vẫn muốn yêu anh thêm một lần nữa dù cho kết quả khiến tôi đau đớn đến cỡ nào, tôi cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng người đó bắt buộc phải là anh! Tôi chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình dị. Đón sớm mai cùng nhau bằng một ly cà phê, cùng nhau dạo phố mà không cần biết trước điểm đến, cùng ngồi xe bus và nghe những bài nhạc tình ca cũ. Tôi cũng muốn cùng anh xem những bộ phim tình cảm kết thúc không trọn vẹn, lúc đó tôi có thể ôm anh khóc sướt mướt và anh sẽ an ủi rồi hứa với tôi đủ điều. Hay tôi Sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu... Nhưng tất cả những điều đó chỉ là sự khao khát của riêng tôi, vì anh là cơn gió xuân mãi chẳng có điểm dừng. Dù tôi và người anh yêu, giống nhau không khác một điểm, cả giọng nói cũng như hoà tan thành một, thế mà... anh vẫn có thể nhận ra tôi là ai, người anh yêu là ai... Tôi chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là tôi, tại sao lại là người chị song sinh của tôi? Tại sao tôi không thể gặp anh sớm hơn... Có thể bạn thích? Tiệm hoa của Tô Anh [Edit] - Duy Khách Tác giả truyenhiendai 1460083 74886 Tác giả Duy Khách Số chương 213 chương up thành 2 phần Editor team LÃNH CUNG - Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Dị năng , Trọng sinh , Ngược tra - Giới thiệu 1 Tô Anh không nghĩ tới là bản thân sẽ chết một cách ly kỳ như vậy, càng không nghĩ tới sau khi chết sẽ trọng sinh, cũng giống như việc cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ly hôn với Khương Triết. - Giới thiệu 2 Thì ra hoa cũng biết tám chuyện! Mỗi ngày, Tô Anh đều có thể nghe được đám hoa lá nhà mình ríu rít "Không khí thật buồn, chắc sắp mưa.", "Hôm nay nước khó uống quá!", "Hôm nay Anh Anh đẹp thế!", "Ai da, soái ca phú nhị đại kia lại tới nữa!", "Oái! Anh Anh đang nhìn ta!" Tô Anh ". . ." - Giới thiệu 3 Nếu trọng sinh, đầu tiên phải vứt bỏ Khương Triết, có điều cô phải lấy lại những thứ đã mất đi trước đã. - Lời của editor Tác giả không đặt tên riêng cho từng chương nhưng vì ta thích truyện có tên chương rõ ràng, nên tên chương là do ta tự đặt cho hợp nội dung chương, ko phải của tác giả. Lịch up 5 chương /tuần từ thứ hai đến thứ sáu [Trans - Hoàn] Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp Tác giả angle_are_rosie 154015 7709 • Hán Việt Chiêu Nhạ Thiên Chấp Thiếu Niên Hậu • Tác giả Mộc Điềm • Số Chương 54 • Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Nghịch tập, Thanh xuân vườn trường, Đơn phương yêu thầm, Thị giác nữ chủ, Song xử, 1vs1, HE. Nam chính yêu thầm / Song hướng cứu rỗi / HE. • Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả. [BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng Tác giả Noallie17 737834 51814 Tác phẩm Xuân Hạ Thu Đông (春夏秋冬) Tác giả Nhất Trản Dạ Đăng 一盏夜灯 Số chương 93 Tình trạng raw đã hoàn Nhân vật chính Thi Từ, Đường Trù. Link truyện gốc Cover pic by Jeremy Paul [HOÀN] Vì sao trong ngọn gió đêm Tác giả meoluoihoctiengtrung 313911 11033 ✨ Tác giả Lạc Ấu ✨ Thể loại Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, gương vỡ lại lành, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, 1v1, thị giác nữ chủ ✨ Số chương 30 ✨ Nguồn convert ador nhớ debut mấy bé sớm nha Wikidich ✨ Nhân vật chính Hàm Tinh, Hứa Thanh Phong ✨ Edit Mèo lười học tiếng Trung ✨ Bìa Mèo lười học tiếng Trung Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt Q1 - Khanh Thiển Tác giả khuvuoncuadilys 458716 21562 🍀 Tên convert Thật thiên kim nàng là toàn năng đại lão. 🍀 Tác giả Khanh Thiển. 🍀 Trạng thái cây trồng Cây gốc Hoàn 870 lá. Cây lai giống Đang tưới. 🍀 Phần thứ 1 của cây. 🍀 Tưới và nuôi hoàn toàn từ lá 583. 🍀 Đừng mang cây đi khi chưa xin phép chủ! 🍀 Bìa Ám Tình Facebook Chúc bạn đọc truyện vui vẻ 🌸❤️ SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂM Tác giả Tiembanhnho 699514 51604 Tác giả Kim Cương Quyển Chuyển ngữ + Beta 小仙贝 Tình trạng bản raw Hoàn, 100 chương + 4 Phiên ngoại Tình trạng bản edit Hoàn Credit bìa Phế Hậu Hiện Đại - Minh Dã Tác giả YourThw 251256 14761 Tác phẩm Phế Hậu - Hiện đại 废后 - 现代篇 Tác giả Minh Dã 明也 Thể loại Bách hợp nữ x nữ, hiện đại, nhẹ nhàng, HE Độ dài 70 chương + 20 ngoại truyện Editor Thư Phiên ngoại của Phế Hậu, viết về câu chuyện tình yêu của Độc Cô Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành trong bối cảnh hiện đại, đồng thời là một kết thúc trọn vẹn, một happy ending thật sự cho cả hai. - Tranh gốc Whisky老鹿 Đăng duy nhất tại Wattpad YourThw, vui lòng không repost khi chưa có sự cho phép. Mọi người nên đọc tại Wattpad chính chủ để được trải nghiệm chất lượng tốt nhất, beta lại và fix lỗi thường xuyên. Bản edit được thực hiện dựa trên QT của RubyRuan96 và trình chém gió từ raw, đặc biệt cảm ơn RubyRuan96 đã share raw. [HOÀN] MẬT NGỌT TRONG TIM ANH - KHƯỚC NHA Tác giả mutchanh8897 538245 21642 Thể loại Ngôn tình, hiện đại, thanh mai trúc mã, HE. Độ dài 60 chương + 28 phiên ngoại. Biên tập Mứt Chanh Bìa Mộc Cameo. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa! [FULL] Tác giả ThanhDuongNaiNai 1765008 61463 Tên truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa! Tên Hán Việt Giá Hào Môn, Ngã Bất Giá Liễu Tên tiếng Trung 这豪门 我不嫁了 Tác giả Đồng Vinh Edit & beta Nại Nại Tình trạng Hoàn thành [92 chương + 24 chương ngoại truyện] Thể loại Ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt, ngược, hào môn thế gia, trước nữ truy sau nam truy, gương vỡ lại lành, trước ngược nữ sau ngược nam Nữ chính Lý Nhiễm Nam chính Hạ Nam Phương Các nhân vật phụ Vu Hồng Tiêu, Vu Hiểu Hiểu, Ôn Trường Ninh, Trần Tề Thịnh... Tác giả ThienPhongTuTuyet 125814 6789 Tên gốc Ác Độc Nữ Phối Ái Tài Như Mệnh - 恶毒女配爱财如命 Tác giả Tê Nha - 栖鸦​ Tình trạng Đã hoàn thành + đã edit Độ dài 15 chương + 4 ngoại truyện Thể loại truyện ngắn, ngôn tình, HE, hiện đại, hài hước, ngọt sủng, hào môn thế gia, góc nhìn nữ chính Giới thiệu truyện Năm thứ ba trở thành mợ chủ nhà họ Lục, tôi vô tình bị ngã đập đầu, mở khóa ký ức của kiếp trước. Tôi là nữ phụ độc ác trong một bộ tiểu thuyết tình cảm ngọt ngào mang hơi hướng đoàn sủng. Chồng tôi là nam thứ chính si tình âm thầm bảo vệ nữ chính. Em chồng tôi là bạn trai cũ cặn bã của nữ chính. Anh chồng tôi là nam chính tổng tài bá đạo đỉnh cấp. Còn tôi gả cho nam thứ chính, thèm muốn nam chính, tòm tèm với nam phụ thứ nhất, còn định lả lơi ong bướm trước mặt nam phụ thứ hai, ba, bốn, năm, sáu,... Tôi như con bại não liên tục tìm nữ chính gây sự, làm trời làm đất cuối cùng tự tìm đường chết. Nghe nói lúc tôi chết, trong tay còn nắm chặt chiếc bánh rán hành vừa nhặt được trong thùng rác. KHÔNG! Tôi ghét nhất là bánh rán hành! Còn nhặt trong thùng rác nữa chứ! Chạy thôi, chạy thôi! Tôi nhất quyết không chết cạnh cái bánh rán hành đâu! Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường Tác giả _nanam 214841 7191 Tên truyện Hôn nhân bí mật chốn sân trường Tác giả Ngôn Tây Tảo Tảo Edit/beta Bidoteam Nguồn Tấn Giang Thể loại Nguyên sang, hiện đại, vườn trường, cưới trước yêu sau, thanh mai trúc mã, ngọt sủng, HE. Tình trạng Hoàn 65C + 8NT BHTT - EDIT Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ - Cẩm Nhất Bạch Tác giả NgNg136 160790 15081 Nguồn QT RubyRuan_69 Thể Loại Bách hợp, Hệ thống, Nữ phụ, 1x1, Hiện đại, Ngọt văn.

đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn